I Sa-mu-ên 30
30
Đa-vít đánh bại dân A-ma-léc
1Khỏi ba ngày, khi Đa-vít với những kẻ theo mình đến Xiếc-lác, thì dân A-ma-léc đã loán đến miền nam cùng Xiếc-lác, xông vào Xiếc-lác và đã phóng hỏa nó. 2Chúng bắt lấy các người nữ và hết thảy kẻ lớn nhỏ ở tại đó. Chúng nó chẳng giết một ai, song khi đi, có dẫn tù hết thảy. 3Khi Đa-vít và những kẻ theo người đến thành, thì thành đã bị lửa cháy; vợ, con trai, con gái của chúng đều đã bị dẫn tù. 4Bấy giờ, Đa-vít và những kẻ theo người đều cất tiếng lên khóc, khóc đến đỗi không còn sức khóc nữa. 5Hai người vợ Đa-vít cũng bị dẫn tù, tức A-hi-nô-am ở Gít-rê-ên, và A-bi-ga-in, trước làm vợ của Na-banh tại Cạt-mên. #I Sa 25:42-43.
6Đa-vít bị sự hoạn-nạn lớn, vì dân-sự toan ném đá người, bởi hết thảy đều có tâm-hồn đầy cay-đắng, vì cớ mất con trai và con gái mình. Nhưng Đa-vít được sức-mạnh nơi Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình. 7Người nói cùng thầy tế-lễ A-bia-tha rằng: Ta xin thầy hãy đem ê-phót cho ta. A-bia-tha đem ê-phót cho Đa-vít. #I Sa 22:20-23. 8Đa-vít cầu-vấn Đức Giê-hô-va rằng: Tôi phải đuổi theo đạo-binh nầy chăng? Tôi sẽ theo kịp chăng? Đức Giê-hô-va phán rằng: Hãy khởi đuổi theo nó; quả thật ngươi sẽ theo kịp, và giải-cứu hết thảy những kẻ bị bắt. 9Vậy, Đa-vít ra đi cùng sáu trăm người theo mình. Đến khe Bê-sô, những người mệt-mỏi bèn dừng lại. 10Đa-vít cứ đuổi theo với bốn trăm người, vì hai trăm người kia đã dừng lại, lấy làm mệt-nhọc quá, không thể qua khe Bê-sô được.
11Bọn của Đa-vít gặp một người Ê-díp-tô trong đồng ruộng, bèn dẫn đến cùng Đa-vít. Người ta cho người nầy bánh ăn nước uống; 12cũng ban cho người ăn một cái bánh trái vả khô và hai bánh nho khô. Người ăn, bèn được hồi sức lại; vì trong ba ngày ba đêm người không ăn, không uống chi hết. 13Đa-vít hỏi người rằng: Ngươi ở với ai? và ở đâu đến? Người thưa rằng: Tôi là một người Ê-díp-tô tuổi trẻ, làm tôi-tớ của một người A-ma-léc; chủ tôi bỏ tôi đã ba ngày rồi, vì tôi đau. 14Chúng tôi có loán đến đất miền nam của dân Kê-rê-thít, địa-phận Giu-đa, và đến đất phía nam Ca-lép, và chúng tôi đã đốt Xiếc-lác. 15Đa-vít hỏi: Ngươi khứng dẫn ta đến cơ-binh nầy chăng? Người đó thưa rằng: Hãy chỉ danh Đức Chúa Trời mà thề cùng tôi rằng ông sẽ chẳng giết tôi, hoặc nộp tôi cho chủ tôi, thì tôi sẽ dẫn ông đến cơ-binh đó. 16Người Ê-díp-tô dẫn họ đến; họ thấy dân A-ma-léc tràn ra khắp xứ, ăn uống và chơi-giỡn, vì cớ của cướp rất nhiều mà chúng nó đã đoạt lấy ở trong xứ Phi-li-tin và trong xứ Giu-đa. 17Đa-vít đánh chúng nó từ tảng sáng ngày đó cho đến chiều ngày sau; trừ ra bốn trăm người trai-trẻ cỡi lạc-đà chạy trốn, thì chẳng một ai thoát khỏi. 18Đa-vít thâu lại mọi vật dân A-ma-léc đã cướp lấy, và cũng giải-cứu hai vợ mình nữa. 19Chẳng thiếu một ai, hoặc nhỏ hay lớn, hoặc gái hay trai, hoặc là một phần hóa-tài nào mà dân A-ma-léc đã cướp lấy: Đa-vít đem về hết thảy. 20Người cũng bắt lại bò và chiên. Quân-lính của Đa-vít đi đầu bầy nầy, mà nói rằng: Nầy là của Đa-vít bắt được.
21Đa-vít trở về cùng hai trăm người trước kia bị mệt-nhọc quá, theo người không nổi, mà người đã để lại gần bên khe Bê-sô. Hai trăm người ấy đi tới đón Đa-vít và đạo-binh theo người. Đa-vít lại gần, hỏi chúng mạnh-giỏi chăng. 22Nhưng hết thảy kẻ hung-ác, kẻ côn-đồ ở trong bọn Đa-vít cất tiếng nói rằng: Bởi vì chúng nó không đi cùng chúng ta, chúng ta sẽ không nhường cho chúng nó một phần của-cải nào mà chúng ta đã lấy được, chỉ trả lại vợ và con của mỗi người mà thôi. Chúng nó hãy dẫn họ mà đi đi! 23Nhưng Đa-vít đáp rằng: Hỡi anh em, chớ làm như vậy về vật mà Đức Giê-hô-va đã ban cho chúng ta; Ngài đã gìn-giữ ta, phó cho ta đạo-binh đã đến đánh chúng ta. 24Vậy, ai theo lời định ước của các ngươi được? Phần của kẻ ra trận và phần của kẻ giữ đồ-vật phải bằng nhau; chúng sẽ chia cho nhau vậy. 25Kể từ ngày ấy, Đa-vít lập điều đó làm luật và lệ trong Y-sơ-ra-ên, hãy còn đến ngày nay.
26Vậy, Đa-vít trở về Xiếc-lác và gởi một phần của cướp cho các trưởng-lão Giu-đa, tức là bạn-hữu người, mà nói rằng: Nầy là một lễ-vật cho các ông do của cướp lấy nơi kẻ thù-nghịch Đức Giê-hô-va. 27Người gởi cho những người ở Bê-tên, Ra-mốt, miền Nam, Giạt-thia, 28cho những người ở A-rô-e, Síp-mốt, Ê-thê-mô-a, 29cho những người ở Ra-canh và ở các thành của dân Giê-ra-mê-lít, cho người ở các thành Kê-nít, 30cho người ở Họt-ma, Bọt-a-san, A-tát, 31Hếp-rôn, và cho khắp mọi miền nào Đa-vít đã đi ngang qua với đạo-binh mình.
Currently Selected:
I Sa-mu-ên 30: VIE1925
Highlight
Share
Copy
Want to have your highlights saved across all your devices? Sign up or sign in
© 1998 United Bible Societies. All right reserved.
I Sa-mu-ên 30
30
Đa-vít đánh bại dân A-ma-léc
1Khỏi ba ngày, khi Đa-vít với những kẻ theo mình đến Xiếc-lác, thì dân A-ma-léc đã loán đến miền nam cùng Xiếc-lác, xông vào Xiếc-lác và đã phóng hỏa nó. 2Chúng bắt lấy các người nữ và hết thảy kẻ lớn nhỏ ở tại đó. Chúng nó chẳng giết một ai, song khi đi, có dẫn tù hết thảy. 3Khi Đa-vít và những kẻ theo người đến thành, thì thành đã bị lửa cháy; vợ, con trai, con gái của chúng đều đã bị dẫn tù. 4Bấy giờ, Đa-vít và những kẻ theo người đều cất tiếng lên khóc, khóc đến đỗi không còn sức khóc nữa. 5Hai người vợ Đa-vít cũng bị dẫn tù, tức A-hi-nô-am ở Gít-rê-ên, và A-bi-ga-in, trước làm vợ của Na-banh tại Cạt-mên. #I Sa 25:42-43.
6Đa-vít bị sự hoạn-nạn lớn, vì dân-sự toan ném đá người, bởi hết thảy đều có tâm-hồn đầy cay-đắng, vì cớ mất con trai và con gái mình. Nhưng Đa-vít được sức-mạnh nơi Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình. 7Người nói cùng thầy tế-lễ A-bia-tha rằng: Ta xin thầy hãy đem ê-phót cho ta. A-bia-tha đem ê-phót cho Đa-vít. #I Sa 22:20-23. 8Đa-vít cầu-vấn Đức Giê-hô-va rằng: Tôi phải đuổi theo đạo-binh nầy chăng? Tôi sẽ theo kịp chăng? Đức Giê-hô-va phán rằng: Hãy khởi đuổi theo nó; quả thật ngươi sẽ theo kịp, và giải-cứu hết thảy những kẻ bị bắt. 9Vậy, Đa-vít ra đi cùng sáu trăm người theo mình. Đến khe Bê-sô, những người mệt-mỏi bèn dừng lại. 10Đa-vít cứ đuổi theo với bốn trăm người, vì hai trăm người kia đã dừng lại, lấy làm mệt-nhọc quá, không thể qua khe Bê-sô được.
11Bọn của Đa-vít gặp một người Ê-díp-tô trong đồng ruộng, bèn dẫn đến cùng Đa-vít. Người ta cho người nầy bánh ăn nước uống; 12cũng ban cho người ăn một cái bánh trái vả khô và hai bánh nho khô. Người ăn, bèn được hồi sức lại; vì trong ba ngày ba đêm người không ăn, không uống chi hết. 13Đa-vít hỏi người rằng: Ngươi ở với ai? và ở đâu đến? Người thưa rằng: Tôi là một người Ê-díp-tô tuổi trẻ, làm tôi-tớ của một người A-ma-léc; chủ tôi bỏ tôi đã ba ngày rồi, vì tôi đau. 14Chúng tôi có loán đến đất miền nam của dân Kê-rê-thít, địa-phận Giu-đa, và đến đất phía nam Ca-lép, và chúng tôi đã đốt Xiếc-lác. 15Đa-vít hỏi: Ngươi khứng dẫn ta đến cơ-binh nầy chăng? Người đó thưa rằng: Hãy chỉ danh Đức Chúa Trời mà thề cùng tôi rằng ông sẽ chẳng giết tôi, hoặc nộp tôi cho chủ tôi, thì tôi sẽ dẫn ông đến cơ-binh đó. 16Người Ê-díp-tô dẫn họ đến; họ thấy dân A-ma-léc tràn ra khắp xứ, ăn uống và chơi-giỡn, vì cớ của cướp rất nhiều mà chúng nó đã đoạt lấy ở trong xứ Phi-li-tin và trong xứ Giu-đa. 17Đa-vít đánh chúng nó từ tảng sáng ngày đó cho đến chiều ngày sau; trừ ra bốn trăm người trai-trẻ cỡi lạc-đà chạy trốn, thì chẳng một ai thoát khỏi. 18Đa-vít thâu lại mọi vật dân A-ma-léc đã cướp lấy, và cũng giải-cứu hai vợ mình nữa. 19Chẳng thiếu một ai, hoặc nhỏ hay lớn, hoặc gái hay trai, hoặc là một phần hóa-tài nào mà dân A-ma-léc đã cướp lấy: Đa-vít đem về hết thảy. 20Người cũng bắt lại bò và chiên. Quân-lính của Đa-vít đi đầu bầy nầy, mà nói rằng: Nầy là của Đa-vít bắt được.
21Đa-vít trở về cùng hai trăm người trước kia bị mệt-nhọc quá, theo người không nổi, mà người đã để lại gần bên khe Bê-sô. Hai trăm người ấy đi tới đón Đa-vít và đạo-binh theo người. Đa-vít lại gần, hỏi chúng mạnh-giỏi chăng. 22Nhưng hết thảy kẻ hung-ác, kẻ côn-đồ ở trong bọn Đa-vít cất tiếng nói rằng: Bởi vì chúng nó không đi cùng chúng ta, chúng ta sẽ không nhường cho chúng nó một phần của-cải nào mà chúng ta đã lấy được, chỉ trả lại vợ và con của mỗi người mà thôi. Chúng nó hãy dẫn họ mà đi đi! 23Nhưng Đa-vít đáp rằng: Hỡi anh em, chớ làm như vậy về vật mà Đức Giê-hô-va đã ban cho chúng ta; Ngài đã gìn-giữ ta, phó cho ta đạo-binh đã đến đánh chúng ta. 24Vậy, ai theo lời định ước của các ngươi được? Phần của kẻ ra trận và phần của kẻ giữ đồ-vật phải bằng nhau; chúng sẽ chia cho nhau vậy. 25Kể từ ngày ấy, Đa-vít lập điều đó làm luật và lệ trong Y-sơ-ra-ên, hãy còn đến ngày nay.
26Vậy, Đa-vít trở về Xiếc-lác và gởi một phần của cướp cho các trưởng-lão Giu-đa, tức là bạn-hữu người, mà nói rằng: Nầy là một lễ-vật cho các ông do của cướp lấy nơi kẻ thù-nghịch Đức Giê-hô-va. 27Người gởi cho những người ở Bê-tên, Ra-mốt, miền Nam, Giạt-thia, 28cho những người ở A-rô-e, Síp-mốt, Ê-thê-mô-a, 29cho những người ở Ra-canh và ở các thành của dân Giê-ra-mê-lít, cho người ở các thành Kê-nít, 30cho người ở Họt-ma, Bọt-a-san, A-tát, 31Hếp-rôn, và cho khắp mọi miền nào Đa-vít đã đi ngang qua với đạo-binh mình.
Currently Selected:
:
Highlight
Share
Copy
Want to have your highlights saved across all your devices? Sign up or sign in
© 1998 United Bible Societies. All right reserved.