Lu-ca 7
7
Thầy đội ở thành Ca-bê-na-um
(Ma-thi-ơ 8:5-13)
1Khi Đức Chúa Jêsus rao-giảng xong mọi lời ấy trước mặt dân-chúng nghe rồi, thì Ngài vào thành Ca-bê-na-um.
2Vả, một thầy đội kia có đứa đầy-tớ rất thiết-nghĩa đau gần chết, 3nghe nói Đức Chúa Jêsus, bèn sai mấy trưởng-lão trong dân Giu-đa xin Ngài đến chữa cho đầy-tớ mình. 4Mấy người đó đến cùng Đức Chúa Jêsus, mà nài-xin rằng: Thầy đội thật đáng cho thầy nhậm điều nầy; 5vì người yêu dân ta, và đã cất nhà hội cho chúng tôi. 6Đức Chúa Jêsus bèn đi với họ. Khi Ngài gần tới nhà, thầy đội sai bạn-hữu mình đi thưa Ngài rằng: Lạy Chúa, xin đừng tự phiền đến thế, vì tôi không đáng rước Chúa vào nhà tôi. 7Tôi cũng nghĩ mình không đáng đến cùng Chúa; song xin phán một lời, thì đầy-tớ tôi sẽ được lành. 8Vì chính mình tôi là người thuộc dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có quân-lính dưới quyền tôi; tôi biểu tên nầy rằng: Hãy đi! Thì nó đi; biểu tên khác rằng: Hãy đến! Thì nó đến; và biểu đầy-tớ tôi rằng: Hãy làm việc nầy! Thì nó làm. 9Đức Chúa Jêsus nghe những lời ấy, lấy làm lạ cho thầy đội, bèn xây lại cùng đoàn dân theo mình, mà phán rằng: Ta nói cùng các ngươi, dầu trong dân Y-sơ-ra-ên, ta cũng chưa thấy một đức-tin lớn dường ấy. 10Những kẻ sai đến trở về nhà, thấy đầy-tớ lành-mạnh.
Người trai-trẻ ở Na-in
11Bữa sau, Đức Chúa Jêsus đi đến một thành, gọi là Na-in, có nhiều môn-đồ và một đoàn dân đông cùng đi với Ngài. 12Khi Ngài đến gần cửa thành, họ vừa khiêng ra một người chết, là con trai một của mẹ góa kia; có nhiều người ở thành đó đi đưa với bà góa ấy. 13Chúa thấy, động lòng thương-xót người, mà phán rằng: Đừng khóc! 14Đoạn, Ngài lại gần, rờ quan-tài, thì kẻ khiêng dừng lại. Ngài bèn phán rằng: Hỡi người trẻ kia, ta biểu ngươi chờ dậy. 15Người chết vùng ngồi dậy và khởi-sự nói. Đức Chúa Jêsus giao người lại cho mẹ. 16Ai nấy đều sợ-hãi, và ngợi-khen Đức Chúa Trời rằng: Có đấng tiên-tri lớn đã dấy lên giữa chúng tôi, và Đức Chúa Trời đã thăm-viếng dân Ngài. 17Tin nầy đồn ra khắp xứ Giu-đê, và khắp xứ xung-quanh nơi đó nữa.
Sự thăm-hỏi của Giăng Báp-tít
(Ma-thi-ơ 11:2-19)
18Môn-đồ của Giăng trình lại hết cả chuyện đó với người. 19Người bèn gọi hai môn-đồ mình, sai đến thưa cùng Chúa rằng: Thầy có phải là Đấng phải đến, hay chúng tôi còn phải đợi Đấng khác? 20Hai người đã đến cùng Đức Chúa Jêsus, thưa rằng: Giăng Báp-tít sai chúng tôi đến hỏi thầy: Thầy có phải là Đấng phải đến, hay chúng tôi còn phải đợi Đấng khác? 21Vả, chính giờ đó, Đức Chúa Jêsus chữa lành nhiều kẻ bịnh, kẻ tàn-tật, kẻ mắc quỉ dữ, và làm cho nhiều người đui được sáng. 22Đoạn, Ngài đáp rằng: Hãy về báo cho Giăng sự các ngươi đã thấy và đã nghe: Kẻ đui được sáng, kẻ què được đi, kẻ phung được sạch, kẻ điếc được nghe, kẻ chết được sống lại, Tin-lành đã rao-giảng cho kẻ nghèo. #Êsai 35:5-6; 61:1. 23Phước cho kẻ không vấp-phạm vì cớ ta!
24Hai người của Giăng sai đến đã đi rồi, Đức Chúa Jêsus mới phán cùng đoàn dân về việc Giăng rằng: Các ngươi đã đi xem chi nơi đồng vắng? Xem cây sậy bị gió rung chăng?… 25Lại các ngươi còn đi xem gì? Xem người ăn mặc tốt-đẹp chăng? Kìa, những người mặc áo sang-trọng, và ăn-ở sung-sướng, thì ở trong đền-đài các vua! 26Song, rốt lại, các ngươi đi xem gì? Xem một đấng tiên-tri ư? Phải, ta nói, một đấng trọng hơn tiên-tri nữa. 27Ấy về đấng đó mà có lời chép rằng:
Nầy, ta sẽ sai sứ ta đến trước mặt ngươi,
Người sẽ dọn đường trước ngươi.#Mal 3:1.
28Ta nói cùng các ngươi, trong những người bởi đàn-bà sanh ra, không có ai lớn hơn Giăng Báp-tít đâu; nhưng trong nước Đức Chúa Trời, kẻ rất nhỏ còn lớn hơn Giăng vậy. 29Cả dân-chúng cùng kẻ thâu thuế chịu Giăng làm phép báp-têm, đều xưng Đức Chúa Trời là công-bình. #Mat 21:32; Lu 3:12. 30Song người Pha-ri-si cùng các thầy dạy luật không chịu Giăng làm phép báp-têm, nên chê-bỏ ý Đức Chúa Trời định về mình.
31Vậy, ta sẽ sánh người đời nầy với gì, họ giống như ai? 32Họ giống như con trẻ ngồi ngoài chợ, nói cùng nhau rằng: Ta đã thổi sáo, mà bay không nhảy-múa; ta đã than-vãn, mà bay không khóc. 33Vả, Giăng Báp-tít đã đến, không ăn bánh, không uống rượu; thì các ngươi nói rằng: Người mắc quỉ dữ. 34Con người đến, ăn và uống, thì các ngươi nói rằng: Ấy đó là người ham ăn mê uống, bạn với người thâu thuế và kẻ có tội. 35Song sự khôn-ngoan được xưng công-bình nhờ những việc làm#7:35 Nt: nhờ con cái của nó.
Người đàn-bà có tội được tha-thứ
36Có một người Pha-ri-si mời Đức Chúa Jêsus ăn tại nhà mình. Vậy, khi đã vào nhà người Pha-ri-si thì Ngài ngồi bàn. 37Vả, có một người đàn-bà xấu nết ở thành đó, nghe nói Đức Chúa Jêsus đương ngồi bàn tại nhà người Pha-ri-si, bèn đem đến một bình ngọc trắng đựng đầy dầu thơm. #Mat 26:7; Mác 14:3; Gi 12:3. 38Người đứng đằng sau, nơi chân Đức Chúa Jêsus, khóc, sa nước mắt trên chân Ngài, rồi lấy tóc mình mà chùi; lại hôn chân Ngài, và xức dầu thơm cho. 39Người Pha-ri-si đã mời Ngài, thấy vậy, tự nghĩ rằng: Nếu người nầy là đấng tiên-tri, chắc biết người đàn-bà rờ đến mình đó là ai, cùng biết ấy là người đàn-bà xấu nết. 40Đức Chúa Jêsus bèn cất tiếng phán cùng người rằng: Hỡi Si-môn, ta có vài lời nói cùng ngươi. Người thưa rằng: Thưa thầy, xin cứ nói.
41Một chủ nợ có hai người mắc nợ: Một người mắc năm trăm đơ-ni-ê,#7:41 Xem chú thích ở Mat 18:28 một người mắc năm chục. 42Vì hai người đều không có chi mà trả, nên chủ nợ tha cả hai. Trong hai người đó, ai yêu chủ nợ hơn? 43Si-môn thưa rằng: Tôi tưởng là người mà chủ nợ đã tha nhiều nợ hơn. Đức Chúa Jêsus phán rằng: Ngươi đoán phải lắm. 44Đoạn, Ngài xây lại người đàn-bà mà phán cùng Si-môn rằng: Ngươi thấy đàn-bà nầy không? Ta vào nhà ngươi, ngươi không cho nước rửa chân; nhưng người đã lấy nước mắt thấm ướt chân ta, rồi lấy tóc mình mà chùi. 45Ngươi không hôn ta, nhưng người từ khi vào nhà ngươi, thì hôn chân ta hoài. 46Ngươi không xức dầu đầu ta; nhưng người lấy dầu thơm xức chân ta. 47Vậy nên ta nói cùng ngươi, tội-lỗi đàn-bà nầy nhiều lắm, đã được tha hết, vì người đã yêu-mến nhiều; song kẻ được tha ít thì yêu-mến ít. 48Ngài bèn phán cùng người đàn-bà rằng: Tội-lỗi ngươi đã được tha rồi. 49Các người ngồi bàn với Ngài nghĩ thầm rằng: Người nầy là ai, mà cũng tha tội? 50Nhưng Ngài phán cùng người đàn-bà rằng: Đức-tin của ngươi đã cứu ngươi; hãy đi cho bình-an.
Currently Selected:
Lu-ca 7: VIE1925
Highlight
Share
Copy
Want to have your highlights saved across all your devices? Sign up or sign in
© 1998 United Bible Societies. All right reserved.
Lu-ca 7
7
Thầy đội ở thành Ca-bê-na-um
(Ma-thi-ơ 8:5-13)
1Khi Đức Chúa Jêsus rao-giảng xong mọi lời ấy trước mặt dân-chúng nghe rồi, thì Ngài vào thành Ca-bê-na-um.
2Vả, một thầy đội kia có đứa đầy-tớ rất thiết-nghĩa đau gần chết, 3nghe nói Đức Chúa Jêsus, bèn sai mấy trưởng-lão trong dân Giu-đa xin Ngài đến chữa cho đầy-tớ mình. 4Mấy người đó đến cùng Đức Chúa Jêsus, mà nài-xin rằng: Thầy đội thật đáng cho thầy nhậm điều nầy; 5vì người yêu dân ta, và đã cất nhà hội cho chúng tôi. 6Đức Chúa Jêsus bèn đi với họ. Khi Ngài gần tới nhà, thầy đội sai bạn-hữu mình đi thưa Ngài rằng: Lạy Chúa, xin đừng tự phiền đến thế, vì tôi không đáng rước Chúa vào nhà tôi. 7Tôi cũng nghĩ mình không đáng đến cùng Chúa; song xin phán một lời, thì đầy-tớ tôi sẽ được lành. 8Vì chính mình tôi là người thuộc dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có quân-lính dưới quyền tôi; tôi biểu tên nầy rằng: Hãy đi! Thì nó đi; biểu tên khác rằng: Hãy đến! Thì nó đến; và biểu đầy-tớ tôi rằng: Hãy làm việc nầy! Thì nó làm. 9Đức Chúa Jêsus nghe những lời ấy, lấy làm lạ cho thầy đội, bèn xây lại cùng đoàn dân theo mình, mà phán rằng: Ta nói cùng các ngươi, dầu trong dân Y-sơ-ra-ên, ta cũng chưa thấy một đức-tin lớn dường ấy. 10Những kẻ sai đến trở về nhà, thấy đầy-tớ lành-mạnh.
Người trai-trẻ ở Na-in
11Bữa sau, Đức Chúa Jêsus đi đến một thành, gọi là Na-in, có nhiều môn-đồ và một đoàn dân đông cùng đi với Ngài. 12Khi Ngài đến gần cửa thành, họ vừa khiêng ra một người chết, là con trai một của mẹ góa kia; có nhiều người ở thành đó đi đưa với bà góa ấy. 13Chúa thấy, động lòng thương-xót người, mà phán rằng: Đừng khóc! 14Đoạn, Ngài lại gần, rờ quan-tài, thì kẻ khiêng dừng lại. Ngài bèn phán rằng: Hỡi người trẻ kia, ta biểu ngươi chờ dậy. 15Người chết vùng ngồi dậy và khởi-sự nói. Đức Chúa Jêsus giao người lại cho mẹ. 16Ai nấy đều sợ-hãi, và ngợi-khen Đức Chúa Trời rằng: Có đấng tiên-tri lớn đã dấy lên giữa chúng tôi, và Đức Chúa Trời đã thăm-viếng dân Ngài. 17Tin nầy đồn ra khắp xứ Giu-đê, và khắp xứ xung-quanh nơi đó nữa.
Sự thăm-hỏi của Giăng Báp-tít
(Ma-thi-ơ 11:2-19)
18Môn-đồ của Giăng trình lại hết cả chuyện đó với người. 19Người bèn gọi hai môn-đồ mình, sai đến thưa cùng Chúa rằng: Thầy có phải là Đấng phải đến, hay chúng tôi còn phải đợi Đấng khác? 20Hai người đã đến cùng Đức Chúa Jêsus, thưa rằng: Giăng Báp-tít sai chúng tôi đến hỏi thầy: Thầy có phải là Đấng phải đến, hay chúng tôi còn phải đợi Đấng khác? 21Vả, chính giờ đó, Đức Chúa Jêsus chữa lành nhiều kẻ bịnh, kẻ tàn-tật, kẻ mắc quỉ dữ, và làm cho nhiều người đui được sáng. 22Đoạn, Ngài đáp rằng: Hãy về báo cho Giăng sự các ngươi đã thấy và đã nghe: Kẻ đui được sáng, kẻ què được đi, kẻ phung được sạch, kẻ điếc được nghe, kẻ chết được sống lại, Tin-lành đã rao-giảng cho kẻ nghèo. #Êsai 35:5-6; 61:1. 23Phước cho kẻ không vấp-phạm vì cớ ta!
24Hai người của Giăng sai đến đã đi rồi, Đức Chúa Jêsus mới phán cùng đoàn dân về việc Giăng rằng: Các ngươi đã đi xem chi nơi đồng vắng? Xem cây sậy bị gió rung chăng?… 25Lại các ngươi còn đi xem gì? Xem người ăn mặc tốt-đẹp chăng? Kìa, những người mặc áo sang-trọng, và ăn-ở sung-sướng, thì ở trong đền-đài các vua! 26Song, rốt lại, các ngươi đi xem gì? Xem một đấng tiên-tri ư? Phải, ta nói, một đấng trọng hơn tiên-tri nữa. 27Ấy về đấng đó mà có lời chép rằng:
Nầy, ta sẽ sai sứ ta đến trước mặt ngươi,
Người sẽ dọn đường trước ngươi.#Mal 3:1.
28Ta nói cùng các ngươi, trong những người bởi đàn-bà sanh ra, không có ai lớn hơn Giăng Báp-tít đâu; nhưng trong nước Đức Chúa Trời, kẻ rất nhỏ còn lớn hơn Giăng vậy. 29Cả dân-chúng cùng kẻ thâu thuế chịu Giăng làm phép báp-têm, đều xưng Đức Chúa Trời là công-bình. #Mat 21:32; Lu 3:12. 30Song người Pha-ri-si cùng các thầy dạy luật không chịu Giăng làm phép báp-têm, nên chê-bỏ ý Đức Chúa Trời định về mình.
31Vậy, ta sẽ sánh người đời nầy với gì, họ giống như ai? 32Họ giống như con trẻ ngồi ngoài chợ, nói cùng nhau rằng: Ta đã thổi sáo, mà bay không nhảy-múa; ta đã than-vãn, mà bay không khóc. 33Vả, Giăng Báp-tít đã đến, không ăn bánh, không uống rượu; thì các ngươi nói rằng: Người mắc quỉ dữ. 34Con người đến, ăn và uống, thì các ngươi nói rằng: Ấy đó là người ham ăn mê uống, bạn với người thâu thuế và kẻ có tội. 35Song sự khôn-ngoan được xưng công-bình nhờ những việc làm#7:35 Nt: nhờ con cái của nó.
Người đàn-bà có tội được tha-thứ
36Có một người Pha-ri-si mời Đức Chúa Jêsus ăn tại nhà mình. Vậy, khi đã vào nhà người Pha-ri-si thì Ngài ngồi bàn. 37Vả, có một người đàn-bà xấu nết ở thành đó, nghe nói Đức Chúa Jêsus đương ngồi bàn tại nhà người Pha-ri-si, bèn đem đến một bình ngọc trắng đựng đầy dầu thơm. #Mat 26:7; Mác 14:3; Gi 12:3. 38Người đứng đằng sau, nơi chân Đức Chúa Jêsus, khóc, sa nước mắt trên chân Ngài, rồi lấy tóc mình mà chùi; lại hôn chân Ngài, và xức dầu thơm cho. 39Người Pha-ri-si đã mời Ngài, thấy vậy, tự nghĩ rằng: Nếu người nầy là đấng tiên-tri, chắc biết người đàn-bà rờ đến mình đó là ai, cùng biết ấy là người đàn-bà xấu nết. 40Đức Chúa Jêsus bèn cất tiếng phán cùng người rằng: Hỡi Si-môn, ta có vài lời nói cùng ngươi. Người thưa rằng: Thưa thầy, xin cứ nói.
41Một chủ nợ có hai người mắc nợ: Một người mắc năm trăm đơ-ni-ê,#7:41 Xem chú thích ở Mat 18:28 một người mắc năm chục. 42Vì hai người đều không có chi mà trả, nên chủ nợ tha cả hai. Trong hai người đó, ai yêu chủ nợ hơn? 43Si-môn thưa rằng: Tôi tưởng là người mà chủ nợ đã tha nhiều nợ hơn. Đức Chúa Jêsus phán rằng: Ngươi đoán phải lắm. 44Đoạn, Ngài xây lại người đàn-bà mà phán cùng Si-môn rằng: Ngươi thấy đàn-bà nầy không? Ta vào nhà ngươi, ngươi không cho nước rửa chân; nhưng người đã lấy nước mắt thấm ướt chân ta, rồi lấy tóc mình mà chùi. 45Ngươi không hôn ta, nhưng người từ khi vào nhà ngươi, thì hôn chân ta hoài. 46Ngươi không xức dầu đầu ta; nhưng người lấy dầu thơm xức chân ta. 47Vậy nên ta nói cùng ngươi, tội-lỗi đàn-bà nầy nhiều lắm, đã được tha hết, vì người đã yêu-mến nhiều; song kẻ được tha ít thì yêu-mến ít. 48Ngài bèn phán cùng người đàn-bà rằng: Tội-lỗi ngươi đã được tha rồi. 49Các người ngồi bàn với Ngài nghĩ thầm rằng: Người nầy là ai, mà cũng tha tội? 50Nhưng Ngài phán cùng người đàn-bà rằng: Đức-tin của ngươi đã cứu ngươi; hãy đi cho bình-an.
Currently Selected:
:
Highlight
Share
Copy
Want to have your highlights saved across all your devices? Sign up or sign in
© 1998 United Bible Societies. All right reserved.