Thân thể con người gồm nhiều chi thể khác nhau. Chi thể tuy nhiều nhưng kết hợp làm một thân thể. Thân thể Chúa Cứu Thế cũng vậy. Vài người trong chúng ta là người Do Thái, người Hy Lạp, người nô lệ, hay người tự do. Nhờ một Chúa Thánh Linh, tất cả chúng ta đều chịu báp-tem để gia nhập vào một thân thể, và chúng ta đều nhận lãnh cùng một Chúa Thánh Linh.
Thân thể không phải chỉ có một bộ phận, nhưng gồm nhiều bộ phận. Nếu chân nói: “Tôi không phải là tay nên không thuộc về thân thể,” thì không vì thế mà chân không thuộc về thân thể. Nếu tai nói: “Tôi không phải là mắt nên không thuộc về thân thể,” thì không vì thế mà tai không thuộc về thân thể. Nếu cả thân thể đều là mắt, làm sao nghe? Nếu cả thân thể đều là tai, làm sao ngửi?
Đức Chúa Trời đã phân định mỗi chi thể trong thân thể theo ý Ngài. Nếu tất cả chỉ là một chi thể, đâu còn thân thể nữa! Thật ra, bộ phận tuy nhiều nhưng hợp làm một thân thể. Mắt không thể nói với tay: “Tôi không cần đến anh,” đầu không thể nói với hai chân: “Tôi không cần các anh.”
Trái lại, những chi thể nào trong thân có vẻ yếu ớt nhất lại là cần thiết nhất. Chi thể nào tưởng tầm thường lại càng được tôn trọng. Chi thể nào thiếu vẻ đẹp lại cần được trau dồi hơn. Các chi thể đã đẹp không cần trang điểm nữa. Đức Chúa Trời xếp đặt các phần trong thân thể chúng ta theo nguyên tắc: Chi thể yếu kém hơn lại được săn sóc tôn trọng hơn, để tất cả các chi thể đều hòa hợp, hỗ trợ nhau. Nếu chi thể nào đau, cả thân thể cùng đau; nếu chi thể nào được ngợi tôn, cả thân thể cùng vui mừng.
Anh chị em là thân thể của Chúa Cứu Thế, mỗi người là một chi thể. Đức Chúa Trời đã phân định trong Hội Thánh:
thứ nhất là sứ đồ,
thứ hai là tiên tri,
thứ ba là giáo sư,
rồi đến người làm phép lạ,
người chữa bệnh,
người phục vụ,
người quản trị,
người nói ngoại ngữ.
Không phải tất cả là sứ đồ, hoặc tiên tri hay giáo sư. Không phải tất cả đều làm phép lạ. Cũng không phải tất cả đều có ân tứ chữa bệnh, hoặc nói hay thông dịch ngoại ngữ.