Hỡi Li-băng, hãy mở toang các cổng của ngươi,
Để lửa có thể thiêu rụi rừng cây bá hương của ngươi.
Hãy khóc thét lên, hỡi cây tùng, vì cây bá hương đã ngã xuống rồi;
Những cây to lớn đều bị hủy diệt.
Hãy khóc thét lên đi, hỡi những cây sồi ở Ba-san,
Vì rừng rậm đầy những cây cao lớn đã bị đốn trụi.
Hãy nghe tiếng khóc não nề của bọn chăn chiên,
Vì đồng cỏ của chúng đã bị hủy phá;
Hãy nghe tiếng rống của các sư tử tơ,
Vì những nơi cung cấp con mồi cho chúng trong Thung Lũng Giô-đanh đã bị tàn phá tan tành.
CHÚA, Đức Chúa Trời của tôi, phán thế này, “Hãy chăn dắt đàn chiên sắp bị đem đi làm thịt. Những kẻ mua chúng để đem giết thịt không cảm thấy có tội lỗi gì khi làm như vậy, trong khi những kẻ bán chúng lại nói, ‘Cảm tạ CHÚA, tôi được giàu rồi!’ Còn những kẻ chăn giữ chúng thì không mảy may thương xót chúng. Thật vậy Ta sẽ không thương xót dân trong xứ này nữa,” CHÚA phán, “Ta sẽ trao mỗi người cho kẻ lân cận nó và vua nó. Bọn đó sẽ bóc lột mọi người trong xứ, và Ta sẽ không cứu chúng khỏi tay bọn đó.”
Vậy tôi chăn dắt đàn chiên sắp bị đem đi làm thịt và đặc biệt quan tâm đến những con khốn khổ trong bầy. Tôi lấy cho tôi hai cây gậy để chăn bầy. Tôi đặt tên cho một gậy là Tốt Đẹp và gậy kia là Ràng Buộc, rồi tôi chăn dắt đàn chiên. Trong một tháng, tôi cho ba người chăn nghỉ việc, vì linh hồn tôi ngán ngẩm chúng, và chúng cũng chán ghét tôi. Bấy giờ tôi nói, “Ta sẽ không chăn dắt các ngươi nữa. Con nào sắp chết, ta sẽ để cho chết; con nào mất, ta sẽ để cho mất; và con nào còn lại, ta sẽ để cho con này ăn thịt con kia.” Sau đó tôi lấy cây gậy tên Tốt Đẹp và chặt đứt nó ra, để có thể hủy bỏ giao ước tôi đã lập với mọi người. Thế là ngày hôm đó giao ước ấy bị hủy bỏ. Bấy giờ những con khốn khổ trong bầy, vốn nghe lời tôi hướng dẫn, nhận biết rằng đó là lời của CHÚA.