Hỡi anh em, chính anh em biết rõ rằng chúng tôi đã đến nơi anh em, ấy chẳng phải là vô-ích đâu; nhưng sau khi bị đau-đớn và sỉ-nhục tại thành Phi-líp, như anh em đã biết, thì chúng tôi trông-cậy Đức Chúa Trời, cứ rao-truyền đạo Tin-lành của Đức Chúa Trời cách dạn-dĩ giữa cơn đại-chiến. Vì sự giảng-đạo của chúng tôi chẳng phải bởi sự sai-lầm, hoặc ý không thanh-sạch, cũng chẳng dùng điều gian-dối. Nhưng vì Đức Chúa Trời đã xét chúng tôi là xứng-đáng giao cho việc giảng Tin-lành, nên chúng tôi cứ nói, không phải để đẹp lòng loài người, nhưng để đẹp lòng Đức Chúa Trời, là Đấng dò-xét lòng chúng tôi.
Vả, anh em có biết, chúng tôi không hề dùng những lời dua-nịnh, cũng không hề bởi lòng tư-lợi mà làm, có Đức Chúa Trời chứng cho. Dẫu rằng chúng tôi có thể bắt anh em tôn-trọng chúng tôi, vì là sứ-đồ của Đấng Christ, song cũng chẳng cầu vinh-hiển đến từ loài người, hoặc từ nơi anh em, hoặc từ nơi kẻ khác. Nhưng chúng tôi đã ăn-ở nhu-mì giữa anh em, như một người vú săn-sóc chính con mình cách dịu-dàng vậy. Vậy, vì lòng rất yêu-thương của chúng tôi đối với anh em, nên ước-ao ban cho anh em, không những Tin-lành Đức Chúa Trời thôi đâu, song cả đến chính sự sống chúng tôi nữa, bởi anh em đã trở nên thiết-nghĩa với chúng tôi là bao.
Hỡi anh em, anh em còn nhớ công-lao khó-nhọc của chúng tôi; ấy là trong khi chúng tôi giảng Tin-lành cho anh em, lại cũng làm việc cả ngày lẫn đêm, để cho khỏi lụy đến một người nào trong anh em hết.