Sáng-thế Ký 44
44
Giô-sép truyền quản-gia để chén mình trong bao lúa Bên-gia-min
1Giô-sép bèn truyền lịnh cho quản-gia rằng: Hễ các người đó chở nổi bao nhiêu, thì hãy đổ lương-thực cho họ đầy bao bấy nhiêu, rồi để bạc của mỗi người lại nơi miệng bao họ. 2Lại hãy để cái chén bằng bạc ta tại miệng bao chung với bạc mua lúa của người út nữa. Quản-gia bèn làm y như lời Giô-sép dặn mình.
3Ngày mai, trời vừa sáng, người ta cho các người đó và lừa về. 4Khi đi ra khỏi thành chưa xa, Giô-sép nói cùng quản-gia rằng: Ngươi hãy đứng dậy, đuổi theo mấy người đó; khi theo kịp rồi, hãy nói rằng: Sao các ngươi lấy oán trả ơn như vậy? 5Có phải cái chén nầy là của chúa ta thường dùng uống rượu và bói chăng? Các ngươi đã làm một việc chẳng thiện đó. 6Quản-gia theo kịp, lặp lại mấy lời ấy; 7các anh em bèn đáp rằng: Sao chúa nói như vậy? Chẳng bao giờ kẻ tôi-tớ chúa có ý tưởng làm đến việc thế nầy! 8Đây, từ xứ Ca-na-an chúng tôi có đem bạc đã được nơi miệng bao xuống giao lại cho người thay; dễ nào lại có ý mong ăn-cắp bạc hay vàng của dinh chủ người sao? 9Xin cho kẻ tôi-tớ nào mà người tìm được cái chén đó phải chết đi, và chính chúng tôi sẽ làm tôi-mọi cho chúa. 10Quản-gia đáp: Ừ thôi! hãy làm như lời các ngươi đã nói: Ta tìm được chén nơi ai thì người đó sẽ làm tôi-mọi cho ta đó; còn các ngươi thì vô-tội. 11Tức thì, mỗi người lật-đật hạ bao mình xuống đất và mở ra. 12Quản-gia lục-soát, bắt từ bao anh cả lần đến bao em út. Cái chén bèn tìm đặng trong bao Bên-gia-min. 13Mỗi người xé áo mình ra, chất bao lúa lên lưng lừa, rồi cùng trở lại thành.
Giô-sép muốn cầm Bên-gia-min lại trong xứ Ê-díp-tô
14Giu-đa cùng anh em đồng vào đến nhà Giô-sép, người hãy còn ở nơi đó; họ bèn sấp mình xuống đất trước mặt người. 15Giô-sép hỏi: Các ngươi gây nên nông-nỗi chi vậy? Há chẳng biết một kẻ như ta đây có tài bói sao? 16Giu-đa đáp: Chúng tôi sẽ nói cùng chúa làm sao? Sẽ phân lại làm sao? Sẽ chữa mình chúng tôi làm sao? Đức Chúa Trời đã thấu rõ điều gian-ác của tôi-tớ chúa rồi. Nầy, chúng tôi cùng kẻ đã bị bắt được chén nơi tay đều làm kẻ tôi-tớ cho chúa. 17Nhưng Giô-sép đáp rằng: Ta chẳng hề có ý làm như vậy đâu! Người mà đã bị bắt được chén nơi tay sẽ làm tôi-mọi ta; còn các ngươi hãy trở về nhà cha mình bình-yên.
Giu-đa nài-xin Giô-sép trả con út lại cho cha mình
18Giu-đa bèn lại gần Giô-sép mà thưa rằng: Vì chúa ngang vai Pha-ra-ôn, xin lỗi chúa, chớ nổi giận cùng kẻ tôi-tớ, để tôi nói một lời cho chúa nghe. 19Chúa có hỏi kẻ tôi-tớ rằng: Các ngươi còn cha hay là anh em nào chăng? 20Có thưa lại cùng chúa rằng: Chúng tôi còn một cha già, cùng một con trai đã sanh muộn cho người. Anh ruột đứa nầy đã chết rồi, nên trong vòng các con của mẹ nó, nó còn một mình, và cha thương nó lắm. 21Vả, chúa có dặn rằng: Hãy dẫn nó xuống đến ta, hầu cho ta thấy nó được tận mắt. 22Và chúng tôi có thưa lại cùng chúa rằng: Đứa trẻ chẳng lìa cha được; nếu lìa ra thì cha sẽ chết. 23Nhưng chúa lại dạy: Nếu em út không theo các ngươi xuống đây, thì các ngươi chẳng còn thấy mặt ta nữa. 24Nên khi chúng tôi trở về nhà kẻ tôi-tớ chúa, là cha tôi, thì chúng tôi có thuật lại cho người nghe những lời của chúa.
25Kế ấy, cha lại biểu chúng tôi rằng: Hãy trở xuống đặng mua một ít lương-thực. 26Chúng tôi thưa lại rằng: Không được; nhưng nếu em út đi theo cùng, thì mới trở xuống được; bằng không, thì chúng tôi không thế ra mắt người đó. 27Kẻ tôi-tớ chúa, là cha tôi, đáp rằng: Bay biết rằng vợ ta sanh cho ta hai đứa con trai; 28một đứa đã từ ta đi mất-biệt; ta cũng đã nói: Chắc đã bị thú dữ xé rồi, vì đến bây giờ chưa thấy lại. 29Nếu bay còn dắt đứa nầy đi khỏi mặt ta nữa, rủi có điều tai-hại chi xảy đến cho nó, tức nhiên bay sẽ làm cho kẻ tóc bạc nầy đau lòng xót dạ mà xuống âm-phủ.
30Cha thương em út tôi lắm cho đến đỗi hai linh-hồn khắng-khít nhau; nếu bây giờ, khi tôi trở về nơi kẻ tôi-tớ chúa, là cha tôi, mà không có em út đó, 31thì khi vừa thấy con út không còn nữa, chắc người sẽ chết. Nếu vậy, các tôi-tớ chúa sẽ làm cho cha già tóc bạc của chúng tôi, — cũng là kẻ tôi-tớ chúa, — đau lòng xót dạ, xuống âm-phủ. 32Vì kẻ tôi-tớ nầy có chịu bảo-lãnh đứa con út đó mà thưa rằng: Nếu con không đem em về cho cha, thì sẽ cam tội cùng cha mãi mãi.
33Vậy bây giờ, xin cho kẻ tôi-tớ chúa ở tôi-mọi thế cho đứa trẻ, đặng nó theo trở lên cùng các anh mình. 34Vì, nếu đứa trẻ không theo về, làm sao tôi dám về cùng cha tôi? Ôi, tôi nỡ nào thấy điều tai-họa của cha tôi ư!
Đang chọn:
Sáng-thế Ký 44: VIE1925
Tô màu
Chia sẻ
Sao chép
Bạn muốn lưu những tô màu trên tất cả các thiết bị của mình? Đăng ký hoặc đăng nhập
© 1998 United Bible Societies. All right reserved.
Sáng-thế Ký 44
44
Giô-sép truyền quản-gia để chén mình trong bao lúa Bên-gia-min
1Giô-sép bèn truyền lịnh cho quản-gia rằng: Hễ các người đó chở nổi bao nhiêu, thì hãy đổ lương-thực cho họ đầy bao bấy nhiêu, rồi để bạc của mỗi người lại nơi miệng bao họ. 2Lại hãy để cái chén bằng bạc ta tại miệng bao chung với bạc mua lúa của người út nữa. Quản-gia bèn làm y như lời Giô-sép dặn mình.
3Ngày mai, trời vừa sáng, người ta cho các người đó và lừa về. 4Khi đi ra khỏi thành chưa xa, Giô-sép nói cùng quản-gia rằng: Ngươi hãy đứng dậy, đuổi theo mấy người đó; khi theo kịp rồi, hãy nói rằng: Sao các ngươi lấy oán trả ơn như vậy? 5Có phải cái chén nầy là của chúa ta thường dùng uống rượu và bói chăng? Các ngươi đã làm một việc chẳng thiện đó. 6Quản-gia theo kịp, lặp lại mấy lời ấy; 7các anh em bèn đáp rằng: Sao chúa nói như vậy? Chẳng bao giờ kẻ tôi-tớ chúa có ý tưởng làm đến việc thế nầy! 8Đây, từ xứ Ca-na-an chúng tôi có đem bạc đã được nơi miệng bao xuống giao lại cho người thay; dễ nào lại có ý mong ăn-cắp bạc hay vàng của dinh chủ người sao? 9Xin cho kẻ tôi-tớ nào mà người tìm được cái chén đó phải chết đi, và chính chúng tôi sẽ làm tôi-mọi cho chúa. 10Quản-gia đáp: Ừ thôi! hãy làm như lời các ngươi đã nói: Ta tìm được chén nơi ai thì người đó sẽ làm tôi-mọi cho ta đó; còn các ngươi thì vô-tội. 11Tức thì, mỗi người lật-đật hạ bao mình xuống đất và mở ra. 12Quản-gia lục-soát, bắt từ bao anh cả lần đến bao em út. Cái chén bèn tìm đặng trong bao Bên-gia-min. 13Mỗi người xé áo mình ra, chất bao lúa lên lưng lừa, rồi cùng trở lại thành.
Giô-sép muốn cầm Bên-gia-min lại trong xứ Ê-díp-tô
14Giu-đa cùng anh em đồng vào đến nhà Giô-sép, người hãy còn ở nơi đó; họ bèn sấp mình xuống đất trước mặt người. 15Giô-sép hỏi: Các ngươi gây nên nông-nỗi chi vậy? Há chẳng biết một kẻ như ta đây có tài bói sao? 16Giu-đa đáp: Chúng tôi sẽ nói cùng chúa làm sao? Sẽ phân lại làm sao? Sẽ chữa mình chúng tôi làm sao? Đức Chúa Trời đã thấu rõ điều gian-ác của tôi-tớ chúa rồi. Nầy, chúng tôi cùng kẻ đã bị bắt được chén nơi tay đều làm kẻ tôi-tớ cho chúa. 17Nhưng Giô-sép đáp rằng: Ta chẳng hề có ý làm như vậy đâu! Người mà đã bị bắt được chén nơi tay sẽ làm tôi-mọi ta; còn các ngươi hãy trở về nhà cha mình bình-yên.
Giu-đa nài-xin Giô-sép trả con út lại cho cha mình
18Giu-đa bèn lại gần Giô-sép mà thưa rằng: Vì chúa ngang vai Pha-ra-ôn, xin lỗi chúa, chớ nổi giận cùng kẻ tôi-tớ, để tôi nói một lời cho chúa nghe. 19Chúa có hỏi kẻ tôi-tớ rằng: Các ngươi còn cha hay là anh em nào chăng? 20Có thưa lại cùng chúa rằng: Chúng tôi còn một cha già, cùng một con trai đã sanh muộn cho người. Anh ruột đứa nầy đã chết rồi, nên trong vòng các con của mẹ nó, nó còn một mình, và cha thương nó lắm. 21Vả, chúa có dặn rằng: Hãy dẫn nó xuống đến ta, hầu cho ta thấy nó được tận mắt. 22Và chúng tôi có thưa lại cùng chúa rằng: Đứa trẻ chẳng lìa cha được; nếu lìa ra thì cha sẽ chết. 23Nhưng chúa lại dạy: Nếu em út không theo các ngươi xuống đây, thì các ngươi chẳng còn thấy mặt ta nữa. 24Nên khi chúng tôi trở về nhà kẻ tôi-tớ chúa, là cha tôi, thì chúng tôi có thuật lại cho người nghe những lời của chúa.
25Kế ấy, cha lại biểu chúng tôi rằng: Hãy trở xuống đặng mua một ít lương-thực. 26Chúng tôi thưa lại rằng: Không được; nhưng nếu em út đi theo cùng, thì mới trở xuống được; bằng không, thì chúng tôi không thế ra mắt người đó. 27Kẻ tôi-tớ chúa, là cha tôi, đáp rằng: Bay biết rằng vợ ta sanh cho ta hai đứa con trai; 28một đứa đã từ ta đi mất-biệt; ta cũng đã nói: Chắc đã bị thú dữ xé rồi, vì đến bây giờ chưa thấy lại. 29Nếu bay còn dắt đứa nầy đi khỏi mặt ta nữa, rủi có điều tai-hại chi xảy đến cho nó, tức nhiên bay sẽ làm cho kẻ tóc bạc nầy đau lòng xót dạ mà xuống âm-phủ.
30Cha thương em út tôi lắm cho đến đỗi hai linh-hồn khắng-khít nhau; nếu bây giờ, khi tôi trở về nơi kẻ tôi-tớ chúa, là cha tôi, mà không có em út đó, 31thì khi vừa thấy con út không còn nữa, chắc người sẽ chết. Nếu vậy, các tôi-tớ chúa sẽ làm cho cha già tóc bạc của chúng tôi, — cũng là kẻ tôi-tớ chúa, — đau lòng xót dạ, xuống âm-phủ. 32Vì kẻ tôi-tớ nầy có chịu bảo-lãnh đứa con út đó mà thưa rằng: Nếu con không đem em về cho cha, thì sẽ cam tội cùng cha mãi mãi.
33Vậy bây giờ, xin cho kẻ tôi-tớ chúa ở tôi-mọi thế cho đứa trẻ, đặng nó theo trở lên cùng các anh mình. 34Vì, nếu đứa trẻ không theo về, làm sao tôi dám về cùng cha tôi? Ôi, tôi nỡ nào thấy điều tai-họa của cha tôi ư!
Đang chọn:
:
Tô màu
Chia sẻ
Sao chép
Bạn muốn lưu những tô màu trên tất cả các thiết bị của mình? Đăng ký hoặc đăng nhập
© 1998 United Bible Societies. All right reserved.