Thi-thiên 31
31
Tác-giả nhờ-cậy nơi Đức Giê-hô-va, cầu-xin Ngài cứu-tiếp
Thơ Đa-vít làm. Cho thầy nhạc-chánh
1Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi nương-náu mình nơi Ngài;
Chớ hề để tôi bị hổ-thẹn;
Xin hãy lấy công-bình Ngài mà giải-cứu tôi.
2Khá nghiêng tai qua tôi, mau mau giải-cứu tôi;
Hãy làm hòn đá vững-chắc cho tôi,
Một đồn-lũy để cứu tôi.
3Vì Chúa là hòn đá và đồn-lũy tôi;
Xin dẫn-dắt tôi nhân danh Chúa.
4Xin Chúa gỡ tôi khỏi lưới mà chúng nó gài kín tôi.
Vì Chúa là nơi bảo-hộ tôi.
5Tôi phó-thác thần-linh tôi vào tay Chúa:
Hỡi Giê-hô-va, là Đức Chúa Trời chân-thật, Ngài đã chuộc tôi. #Lu 23:46.
6Tôi ghét những kẻ thờ hình-tượng hư-không;
Nhưng tôi tin-cậy nơi Đức Giê-hô-va.
7Tôi sẽ vui-mừng và khoái-lạc bởi sự nhân-từ của Chúa;
Vì Chúa đã đoái đến sự hoạn-nạn tôi, biết nỗi sầu-khổ linh-hồn tôi.
8Chúa không nộp tôi vào tay kẻ thù-nghịch,
Song đặt chân tôi nơi rộng-rãi.
9Đức Giê-hô-va ôi! xin hãy thương-xót tôi, vì tôi bị gian-truân.
Con mắt tôi hao-mòn vì cớ buồn-rầu,
Linh-hồn và thân-thể tôi cũng vậy.
10Mạng-sống tôi tiêu-hao vì cớ buồn-bực,
Các năm tôi sút-kém tại than-thở;
Vì cớ tội-ác tôi,
Sức-mạnh tôi mỏn-yếu, và xương-cốt tôi tiêu-tàn.
11Bởi cớ các cừu-địch tôi, tôi trở nên sự ô-nhục,
Thật một sự ô-nhục lớn cho kẻ lân-cận tôi, và một vật sợ-hãi cho những kẻ quen-biết tôi;
Kẻ nào thấy tôi ở ngoài đều trốn khỏi tôi.
12Tôi bị chúng quên đi như kẻ chết mà lòng không còn nhớ đến;
Tôi giống như một cái bình bể nát.
13Tôi đã nghe lời phao-vu của nhiều kẻ,
Tứ phía có sự kinh-khủng:
Đương khi chúng nó bàn nhau nghịch tôi,
Bèn toan cất mạng-sống tôi.
14Nhưng, Đức Giê-hô-va ôi! tôi tin-cậy nơi Ngài;
Tôi nói: Ngài là Đức Chúa Trời tôi.
15Kỳ mạng tôi ở nơi tay Chúa;
Xin giải-cứu tôi khỏi tay kẻ thù-nghịch, và khỏi tay kẻ bắt-bớ tôi.
16Cầu-xin soi sáng mặt Chúa trên kẻ tôi-tớ Chúa,
Lấy sự nhân-từ Chúa mà cứu-vớt tôi.
17Đức Giê-hô-va ôi! nguyện tôi không bị hổ-thẹn, vì tôi cầu-khẩn Ngài,
Nguyện kẻ ác phải xấu-hổ và nín-lặng nơi Âm-phủ!
18Nguyện các môi dối-trá hay lấy lời xấc-xược,
Kiêu-ngạo và khinh-bỉ mà nói nghịch người công-bình,
Bị câm đi!
19Sự nhân-từ Chúa,
Mà Chúa đã dành cho người kính-sợ Chúa,
Và thi-hành trước mặt con-cái loài người
Cho những kẻ nương-náu mình nơi Chúa, thật lớn-lao thay!
20Chúa giấu họ tại nơi ẩn-bí ở trước mặt Chúa, cách xa mưu-kế của loài người;
Chúa che-khuất họ trong một cái lều cách xa sự tranh-giành của lưỡi.
21Đáng ngợi-khen Đức Giê-hô-va thay,
Vì tại trong thành vững-bền Ngài đã tỏ cho tôi sự nhân-từ lạ-lùng của Ngài!
22Trong cơn bối-rối tôi nói rằng:
Tôi bị truất khỏi trước mặt Chúa.
Nhưng khi tôi kêu-cầu cùng Chúa,
Chúa bèn nghe tiếng nài-xin của tôi.
23Hỡi các thánh của Đức Giê-hô-va, hãy yêu-mến Ngài.
Đức Giê-hô-va gìn-giữ những người thành-tín,
Nhưng báo cách nặng-nề kẻ ăn-ở kiêu-ngạo.
24Hỡi các người trông-cậy nơi Đức Giê-hô-va,
Hãy vững lòng bền chí.
Đang chọn:
Thi-thiên 31: VIE1925
Tô màu
Chia sẻ
Sao chép
Bạn muốn lưu những tô màu trên tất cả các thiết bị của mình? Đăng ký hoặc đăng nhập
© 1998 United Bible Societies. All right reserved.
Thi-thiên 31
31
Tác-giả nhờ-cậy nơi Đức Giê-hô-va, cầu-xin Ngài cứu-tiếp
Thơ Đa-vít làm. Cho thầy nhạc-chánh
1Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi nương-náu mình nơi Ngài;
Chớ hề để tôi bị hổ-thẹn;
Xin hãy lấy công-bình Ngài mà giải-cứu tôi.
2Khá nghiêng tai qua tôi, mau mau giải-cứu tôi;
Hãy làm hòn đá vững-chắc cho tôi,
Một đồn-lũy để cứu tôi.
3Vì Chúa là hòn đá và đồn-lũy tôi;
Xin dẫn-dắt tôi nhân danh Chúa.
4Xin Chúa gỡ tôi khỏi lưới mà chúng nó gài kín tôi.
Vì Chúa là nơi bảo-hộ tôi.
5Tôi phó-thác thần-linh tôi vào tay Chúa:
Hỡi Giê-hô-va, là Đức Chúa Trời chân-thật, Ngài đã chuộc tôi. #Lu 23:46.
6Tôi ghét những kẻ thờ hình-tượng hư-không;
Nhưng tôi tin-cậy nơi Đức Giê-hô-va.
7Tôi sẽ vui-mừng và khoái-lạc bởi sự nhân-từ của Chúa;
Vì Chúa đã đoái đến sự hoạn-nạn tôi, biết nỗi sầu-khổ linh-hồn tôi.
8Chúa không nộp tôi vào tay kẻ thù-nghịch,
Song đặt chân tôi nơi rộng-rãi.
9Đức Giê-hô-va ôi! xin hãy thương-xót tôi, vì tôi bị gian-truân.
Con mắt tôi hao-mòn vì cớ buồn-rầu,
Linh-hồn và thân-thể tôi cũng vậy.
10Mạng-sống tôi tiêu-hao vì cớ buồn-bực,
Các năm tôi sút-kém tại than-thở;
Vì cớ tội-ác tôi,
Sức-mạnh tôi mỏn-yếu, và xương-cốt tôi tiêu-tàn.
11Bởi cớ các cừu-địch tôi, tôi trở nên sự ô-nhục,
Thật một sự ô-nhục lớn cho kẻ lân-cận tôi, và một vật sợ-hãi cho những kẻ quen-biết tôi;
Kẻ nào thấy tôi ở ngoài đều trốn khỏi tôi.
12Tôi bị chúng quên đi như kẻ chết mà lòng không còn nhớ đến;
Tôi giống như một cái bình bể nát.
13Tôi đã nghe lời phao-vu của nhiều kẻ,
Tứ phía có sự kinh-khủng:
Đương khi chúng nó bàn nhau nghịch tôi,
Bèn toan cất mạng-sống tôi.
14Nhưng, Đức Giê-hô-va ôi! tôi tin-cậy nơi Ngài;
Tôi nói: Ngài là Đức Chúa Trời tôi.
15Kỳ mạng tôi ở nơi tay Chúa;
Xin giải-cứu tôi khỏi tay kẻ thù-nghịch, và khỏi tay kẻ bắt-bớ tôi.
16Cầu-xin soi sáng mặt Chúa trên kẻ tôi-tớ Chúa,
Lấy sự nhân-từ Chúa mà cứu-vớt tôi.
17Đức Giê-hô-va ôi! nguyện tôi không bị hổ-thẹn, vì tôi cầu-khẩn Ngài,
Nguyện kẻ ác phải xấu-hổ và nín-lặng nơi Âm-phủ!
18Nguyện các môi dối-trá hay lấy lời xấc-xược,
Kiêu-ngạo và khinh-bỉ mà nói nghịch người công-bình,
Bị câm đi!
19Sự nhân-từ Chúa,
Mà Chúa đã dành cho người kính-sợ Chúa,
Và thi-hành trước mặt con-cái loài người
Cho những kẻ nương-náu mình nơi Chúa, thật lớn-lao thay!
20Chúa giấu họ tại nơi ẩn-bí ở trước mặt Chúa, cách xa mưu-kế của loài người;
Chúa che-khuất họ trong một cái lều cách xa sự tranh-giành của lưỡi.
21Đáng ngợi-khen Đức Giê-hô-va thay,
Vì tại trong thành vững-bền Ngài đã tỏ cho tôi sự nhân-từ lạ-lùng của Ngài!
22Trong cơn bối-rối tôi nói rằng:
Tôi bị truất khỏi trước mặt Chúa.
Nhưng khi tôi kêu-cầu cùng Chúa,
Chúa bèn nghe tiếng nài-xin của tôi.
23Hỡi các thánh của Đức Giê-hô-va, hãy yêu-mến Ngài.
Đức Giê-hô-va gìn-giữ những người thành-tín,
Nhưng báo cách nặng-nề kẻ ăn-ở kiêu-ngạo.
24Hỡi các người trông-cậy nơi Đức Giê-hô-va,
Hãy vững lòng bền chí.
Đang chọn:
:
Tô màu
Chia sẻ
Sao chép
Bạn muốn lưu những tô màu trên tất cả các thiết bị của mình? Đăng ký hoặc đăng nhập
© 1998 United Bible Societies. All right reserved.