Biểu trưng YouVersion
Biểu tượng Tìm kiếm

Truyền-đạo 9:1-18

Truyền-đạo 9:1-18 Kinh Thánh Tiếng Việt 1925 (VIE1925)

Nầy là các việc khác mà ta đã suy-nghĩ và chuyên lòng hiểu rõ-ràng: Ta thấy người công-bình và khôn-ngoan, luôn với việc làm của họ, đều ở trong tay Đức Chúa Trời; hoặc sự yêu hay là sự ghét, loài người chẳng biết rõ: Thảy đều thuộc về cuộc tương-lai. Mọi sự xảy đến cho mọi người như nhau: Người công-bình hay là kẻ hung-ác, người hiền-lành, thanh-sạch, hay là người không thanh-sạch, người dâng của tế-lễ hay là người không dâng, người thiện hay là kẻ có tội, kẻ phát thề hay là người sợ lời thề, cả thảy đều đồng hưởng một số-phận. Tai-nạn lớn hơn ở dưới mặt trời, ấy là mọi người đồng gặp một số-phận, lòng loài người đầy dẫy sự hung-ác, và sự điên-cuồng choán trong lòng họ đương khi sống, rồi họ đi về cùng kẻ chết. Một người ở trong hội kẻ sống, còn có sự trông mong; vì con chó sống hơn là sư-tử chết. Kẻ sống biết mình sẽ chết; nhưng kẻ chết chẳng biết chi hết, chẳng được phần thưởng gì hết; vì sự kỷ-niệm họ đã bị quên đi. Sự yêu, sự ghét, sự ganh gỗ của họ thảy đều tiêu-mất từ lâu; họ chẳng hề còn có phần nào về mọi điều làm ra dưới mặt trời. Hãy đi ăn bánh cách vui-mừng, và uống rượu cách hớn hở; vì Đức Chúa Trời đã nhận các công-việc ngươi. Khá hằng mặc áo trắng, chớ thiếu dầu thơm trên đầu ngươi. Trọn các ngày của đời hư-không ngươi, mà Đức Chúa Trời ban cho ngươi dưới mặt trời, hãy ở vui-vẻ cùng vợ mình yêu-dấu; vì đó là phần của ngươi trong đời nầy, và là điều ngươi được bởi công-lao mình làm ở dưới mặt trời. Mọi việc tay ngươi làm được, hãy làm hết sức mình; vì dưới Âm-phủ, là nơi ngươi đi đến, chẳng có việc làm, chẳng có mưu-kế cũng chẳng có tri-thức hay là sự khôn-ngoan. Ta xây lại thấy dưới mặt trời có kẻ lẹ làng chẳng được cuộc chạy đua, người mạnh sức chẳng được thắng trận, kẻ khôn-ngoan không đặng bánh, kẻ thông-sáng chẳng hưởng của-cải, và người khôn-khéo chẳng được ơn; vì thời-thế và cơ-hội xảy đến cho mọi người. Lại, loài người chẳng hiểu biết thời thế của mình: Như cá mắc lưới, chim phải bẫy-dò thể nào, thì loài người cũng bị vấn vương trong thời tai-họa xảy đến thình-lình thể ấy. Ta cũng đã thấy sự khôn-ngoan nầy dưới mặt trời, thật lấy làm cả thể. Có thành nhỏ kia được một ít dân-sự, một vua cường-thạnh đến vây-hãm nó, đắp những lũy cao lớn cùng nó. Vả, trong thành ấy có một người nghèo mà khôn, dùng sự khôn-ngoan mình giải cứu thành ấy: Song về sau không ai nhớ đến người nghèo đó. Ta bèn nói rằng: Sự khôn-ngoan hơn sức-mạnh; nhưng sự khôn-ngoan của người nghèo bị khinh-dể, và lời nói của người không ai nghe. Lời của người khôn-ngoan được nghe tại nơi êm-lặng còn hơn tiếng kêu-la của kẻ cai-trị trong đám dại-dột. Sự khôn-ngoan hơn đồ binh-khí; nhưng chỉ một người có tội phá-hủy được nhiều sự lành.

Truyền-đạo 9:1-18 Kinh Thánh Bản Dịch Mới (NVB)

Thật tôi chuyên lòng suy nghiệm mọi điều này về người công chính và người khôn ngoan, cùng công việc họ làm. Thảy đều nằm trong tay Đức Chúa Trời. Loài người không biết được Ngài thương ai hoặc ghét ai. Mọi sự đều thuộc về tương lai. Mọi sự đều như nhau cho mọi người: cùng một số phận cho người công chính hoặc người gian ác, người thiện, người tinh sạch hoặc người ô uế, người dâng sinh tế hoặc người không dâng. Những gì xảy đến cho người nhơn đức Cũng xảy đến cho người phạm tội ác, Những gì xảy đến cho người thề nguyện Cũng xảy đến cho người ngại không dám thề nguyện. Điều đau buồn nhất trong mọi việc xảy ra trên đời, ấy là mọi người đều cùng chung một số phận. Hơn nữa, lòng người đầy gian ác, sự ngu dại ở trong tâm trí họ suốt đời. Rốt cuộc, tất cả đều đi về cõi chết! Nào có ai tránh thoát được? Còn sống là còn hy vọng vì “một con chó còn sống hơn con sư tử chết.” Vì người sống biết mình sẽ chết, Nhưng người chết chẳng biết gì cả. Cũng chẳng còn phần thưởng gì cho họ, Vì họ đã bị chìm vào quên lãng, không còn ai nhớ đến. Ngay cả tình yêu, lòng ganh ghét, Tính tranh chấp của họ cũng thảy đều tiêu tan. Họ chẳng còn phần gì nữa trong mọi việc xảy ra trên đời. Vậy, hãy vui vẻ nhận lấy thức ăn, hãy uống rượu với lòng hớn hở, vì Đức Chúa Trời thuận cho con làm các việc ấy. Lúc nào cũng ăn mặc như ngày lễ, và đừng quên xức dầu thơm trên đầu. Hãy vui sống với người vợ con yêu quí trọn những ngày trên đời mà Đức Chúa Trời đã ban cho con trên trần thế phù du này. Vì đó là phần của con trong cuộc sống lao khổ nhọc nhằn trên đời này. Bất cứ điều gì con có thể làm được, hãy làm hết sức mình, vì chẳng có việc làm, hoặc suy luận, hoặc tri thức, hay sự khôn ngoan nơi cõi chết, là nơi con đi đến. Tôi lại nhận thấy rằng trên đời này: Không phải lúc nào người chạy nhanh cũng thắng cuộc, Người mạnh sức cũng thắng trận, Người khôn ngoan luôn no đủ, Người thông sáng luôn giàu sang, Người trí thức cũng được biệt đãi Vì thời điểm và cơ hội xảy đến cho mọi người. Không ai biết được lúc nào tai họa xảy đến cho mình. Như cá mắc phải lưới ác nghiệt, Như chim sa vào bẫy, Loài người cũng bị nhốt chặt Trong thời tai họa thình lình ập xuống. Tôi cũng nhận thấy trên đời một trường hợp, trong đó sự khôn ngoan đóng một vai trò nổi bật. Một thành nhỏ kia có ít dân cư. Một vua hùng mạnh kéo quân đến vây hãm và xây đắp công sự để tấn công thành. Trong thành có một người khôn ngoan nhưng nghèo, dùng sự khôn ngoan mình giải cứu được thành. Thế nhưng không ai nhắc đến tên người nghèo đó. Vậy tôi tự nhủ: “khôn ngoan hơn sức mạnh.” Tuy nhiên, người khôn ngoan mà nghèo lại bị khinh khi, và lời nói của người không được ai nghe. Lời lẽ từ tốn của người khôn ngoan có tác dụng hữu hiệu hơn Tiếng quát tháo của người chỉ huy giữa ba quân dại khờ. Sự khôn ngoan mạnh hơn vũ khí, Nhưng một sơ suất, lầm lỗi phá vỡ cả cơ đồ.

Truyền-đạo 9:1-18 Kinh Thánh Hiện Đại (KTHD)

Tôi lại cẩn thận nghiền ngẫm điều này: Người công chính và khôn ngoan cùng những việc họ làm đều ở trong tay Đức Chúa Trời, không ai biết Đức Chúa Trời sẽ tỏ cho họ ân huệ thế nào. Mọi người đều nhận chung một số phận, dù là người công chính hay gian ác, tốt hay xấu, tinh sạch hay ô uế, có tín ngưỡng hay không tín ngưỡng. Người nhân đức nhận cùng sự đối đãi như người tội lỗi, và người thề nguyện cùng Đức Chúa Trời cũng được đối xử như người không dám thề nguyện. Sự kiện này thật tệ hại, vì mọi người dưới mặt trời đều có chung một số phận. Nên người ta chẳng cần lo làm điều thiện, nhưng suốt đời cứ hành động điên cuồng. Vì rốt cuộc, ai cũng phải chết. Còn sống thì còn hy vọng. Như có nói: “Một con chó sống còn hơn một con sư tử chết!” Người sống ít ra cũng còn biết mình sẽ chết, nhưng người chết không còn biết gì nữa. Cả trí nhớ cũng chẳng còn. Bất cứ việc gì họ làm khi còn sống—yêu, ghét, đố kỵ—đều đi vào hư vô từ lâu. Họ chẳng còn phần nào trong mọi việc xảy ra trên đời. Cho nên, hãy ăn với lòng vui vẻ, và uống rượu với lòng hớn hở, vì Đức Chúa Trời chấp thuận việc này! Lúc nào cũng ăn mặc tử tế, và đừng quên xức tí nước hoa. Sống hạnh phúc với người nữ mình yêu trong những ngày vô nghĩa của cuộc đời mà Đức Chúa Trời đã ban cho con dưới mặt trời. Người vợ mà Đức Chúa Trời cho con là phần thưởng vì những khổ nhọc của con trên đời. Bất cứ điều gì con làm, hãy làm hết sức mình. Vì khi con đến trong cõi chết, sẽ không có công việc, kế hoạch, tri thức, hay khôn ngoan. Tôi lại quan sát các việc khác xảy ra dưới mặt trời. Không phải lúc nào người chạy nhanh nhất cũng thắng cuộc đua, và người mạnh mẽ nhất cũng thắng trận. Cũng không phải người khôn ngoan luôn no đủ, và người giỏi luôn giàu có. Người trí thức cũng không mãi đắc dụng. Vì thời thế và cơ hội xảy đến cho mọi người. Loài người không thể biết lúc nào tai họa đến. Như cá mắc lưới hay như chim mắc bẫy, loài người cũng bị tai họa thình lình. Một điều nữa ghi sâu vào trí tôi khi tôi nghiên cứu các công việc của người đời. Có một thành nhỏ có ít dân cư, bị một vua hùng mạnh đem quân vây hãm. Trong thành có một người nghèo khôn ngoan, bày mưu cứu được thành. Nhưng sau đó không ai nhắc đến người nghèo ấy. Vậy dù sự khôn ngoan tốt hơn sức mạnh, nhưng sự khôn ngoan của người nghèo lại bị coi rẻ. Lời nói của người nghèo không được ai quý chuộng. Lời nói êm dịu của một người khôn còn hơn tiếng gào thét của một vị vua khờ dại. Sự khôn ngoan mạnh hơn khí giới, nhưng chỉ một người phạm tội hủy phá nhiều điều tốt lành.

Truyền-đạo 9:1-18 Thánh Kinh: Bản Phổ thông (BPT)

Ta suy nghĩ và tìm hiểu những điều đó. Ta thấy rằng Thượng Đế cai quản người công chính và người khôn ngoan cùng những điều họ làm, nhưng không ai biết họ sẽ được yêu hay ghét. Kẻ xấu người tốt đều về chung một đường: người làm phải, kẻ làm quấy, người làm lành, kẻ làm ác, người trong sạch, kẻ dơ bẩn, người hi sinh, kẻ vị kỷ. Việc xảy ra cho người nhân đức, cũng xảy ra cho kẻ có tội, điều xảy ra cho người hứa nguyện với Thượng Đế cũng như kẻ chẳng hứa nguyện gì. Đây là điều tệ hại nhất xảy ra trên đất nầy: Mọi người đều cùng chung số phận. Cho nên trong khi còn sống, tâm trí con người đầy dẫy điều ác và tư tưởng xấu. Sau đó họ nhập bọn với kẻ chết. Nhưng ai còn sống thì còn hi vọng; vì con chó sống hơn con sư tử chết! Người sống biết mình sẽ chết, nhưng kẻ chết chẳng biết gì cả. Người chết không còn nhận được phần thưởng gì, và bị người đời quên lãng. Sau khi qua đời, không ai còn yêu hay ghét hoặc đố kỵ gì. Họ không còn dự phần gì vào những việc xảy ra trên đất. Cho nên hãy ăn và hưởng thụ; hãy uống rượu và vui chơi, vì đó là điều Thượng Đế ban thưởng cho ngươi. Hãy luôn luôn mặc quần áo đẹp và xức dầu thơm trên đầu. Hãy vui hưởng lạc thú bên người vợ mình yêu. Hãy vui hưởng những chuỗi ngày vô dụng của cuộc đời vô dụng mà Thượng Đế đã cho ngươi trên đất vì đó là điều ngươi có. Cho nên hãy tận hưởng công khó của ngươi trên đời nầy. Việc gì ngươi làm hãy làm hết sức vì mồ mả là nơi ngươi sắp đi đến chẳng có việc làm, chương trình, hiểu biết hay khôn ngoan gì. Ta cũng thấy việc khác nữa trên đời nầy: Người chạy nhanh nhất không phải lúc nào cũng thắng cuộc đua, chiến sĩ dũng cảm nhất không phải lúc nào cũng thắng trận, người khôn ngoan nhất không phải lúc nào cũng đủ ăn, người thông minh nhất không phải lúc nào cũng giàu có, và người có tài năng nhất không phải lúc nào cũng được ca tụng. Thời thế và cơ hội xảy ra cho mỗi người. Không ai biết được tương lai. Như cá mắc lưới, như chim sa bẫy, con người bị điều ác bắt lấy khi việc ác thình lình chụp lấy họ. Ta cũng thấy điều khôn ngoan nầy trên đất khiến ta chú ý. Tỉnh nhỏ kia có ít dân. Một vị vua mạnh đến đào hào, đắp lũy để bao vây và tấn công nó. Có một người nghèo mà khôn trong tỉnh, dùng trí khôn mình giải cứu cho cả tỉnh, nhưng về sau chẳng ai nhớ đến người ấy. Ta vẫn cho sự khôn ngoan hơn sức mạnh. Người ta quên lãng sự khôn ngoan của người nghèo và lời nói của người chẳng ai thèm nghe. Lời êm dịu của người khôn đáng được nghe, hơn tiếng la hét của kẻ cầm quyền ngu dại. Sự khôn ngoan hơn khí giới chiến tranh, nhưng một kẻ ngu dại có thể làm thiệt hại lớn lao.

Truyền-đạo 9:1-18 Kinh Thánh Tiếng Việt, Bản Dịch 2011 (BD2011)

Số là tôi đã để tâm suy gẫm về mọi điều này, nên tôi có thể đi đến kết luận rằng: Tất cả những gì người ngay lành và người khôn ngoan đã làm đều ở trong tay Đức Chúa Trời. Không ai biết mình sẽ được thương hay ghét. Không ai biết trước chuyện gì sẽ xảy ra. Cuối cùng mọi người đều cùng chung một số phận, người ngay lành cũng như kẻ gian ác, người tốt cũng như kẻ xấu, người trong sạch cũng như kẻ ô uế, người dâng các của lễ cũng như kẻ chẳng dâng gì. Người tốt ra sao, kẻ có tội cũng như vậy. Người đã thề ra sao, kẻ sợ mà không dám thề gì cũng như vậy. Đây là điều bất hạnh trong mọi sự đã xảy ra dưới ánh mặt trời: Cuối cùng mọi người đều cùng chung một số phận. Vì thế lòng dạ của con người cứ đầy những gian ác xấu xa. Ngày nào còn sống, tâm địa của họ vẫn còn ấp ủ những chuyện điên rồ, để rồi sau đó họ sẽ nhập bọn với những người đã chết. Quả thật tất cả những ai hiện đang sống đều còn có hy vọng, vì con chó sống vẫn tốt hơn con sư tử chết. Vì người sống biết mình sẽ chết, nhưng kẻ chết rồi chẳng còn biết điều chi. Họ đâu còn hưởng nhận được gì, thậm chí kỷ niệm về họ cũng đã rơi vào quên lãng. Bao nhiêu yêu thương, thù ghét, và ganh tị của họ đều đã tan biến. Họ sẽ không bao giờ có phần gì về những việc sẽ xảy ra dưới ánh mặt trời nữa. Hãy đi, hãy ăn thức ăn của bạn cách vui vẻ, hãy uống rượu của bạn với tâm hồn khoan khoái, vì bây giờ Đức Chúa Trời chấp nhận những việc bạn làm. Hãy luôn mặc đẹp và đừng thiếu dầu thơm trên đầu. Hãy tận hưởng hạnh phúc với vợ của bạn, người bạn yêu thương, trọn những ngày vô nghĩa của cuộc đời mà Đức Chúa Trời đã ban cho bạn dưới ánh mặt trời. Vì đó là phần của bạn trong chuỗi ngày vô nghĩa của cuộc sống mà bạn đã lao động vất vả dưới ánh mặt trời. Những gì tay bạn làm được, hãy làm hết sức mình, vì trong phần mộ, nơi bạn sẽ đến, không có việc làm, không có kế hoạch, không có kiến thức, và không có khôn ngoan. Tôi quay lại và nhìn thấy dưới ánh mặt trời rằng: Không hẳn người chạy nhanh sẽ thắng cuộc chạy đua, không hẳn người dũng mãnh sẽ chiến thắng nơi trận mạc, không hẳn người khôn ngoan sẽ luôn có thức ăn, không hẳn người thông thái sẽ luôn được giàu có, và không hẳn người tri thức sẽ luôn được ban ơn, vì thời thế và cơ hội xảy đến chung cho mọi người. Ngoài ra không ai biết trước được chuyện rủi ro sẽ xảy đến cho mình lúc nào. Như bầy cá chẳng may bị mắc lưới, như đàn chim bị sập vào bẫy lưới, người ta cũng có thể bị chuyện rủi ro ập xuống thình lình trên mình như vậy. Tôi cũng đã thấy điều này liên quan đến sự khôn ngoan đã xảy ra dưới ánh mặt trời, và điều đó rất có ý nghĩa đối với tôi: Có một thành nhỏ kia với dân số ít ỏi. Một đại vương nọ kéo quân đến đánh và bao vây thành. Vua ấy xây các công sự lớn để tấn công thành. Bấy giờ người ta tìm được trong thành một người nghèo mà khôn. Người ấy đã dùng sự khôn ngoan của mình để giải cứu thành; nhưng sau đó không ai nhớ đến người nghèo ấy cả. Vì thế tôi nói: Sự khôn ngoan mạnh hơn vũ lực, nhưng sự khôn ngoan của người nghèo bị coi thường, và lời nói của người nghèo không được ai đếm xỉa. Lời nói của người khôn thốt ra cách nhỏ nhẹ được nghe rõ hơn tiếng la hét của kẻ cầm quyền đoán xét giữa những kẻ dại khờ. Sự khôn ngoan có năng lực hơn các vũ khí chiến tranh, nhưng một kẻ nội gián có thể phá tan bao nhiêu kỳ mưu diệu kế.

Truyền-đạo 9:1-18 Kinh Thánh Tiếng Việt Bản Hiệu Đính 2010 (VIE2010)

Ta đã chuyên tâm nghiên cứu tất cả những điều nầy, và thấy rõ rằng người công chính và khôn ngoan cùng với việc làm của họ đều ở trong tay Đức Chúa Trời; được yêu thương hay bị ghét bỏ, con người không biết được. Tất cả đều thuộc về tương lai. Mọi việc xảy đến cho mọi người như nhau, cùng chung một số phận: Người công chính cũng như kẻ gian ác, Người tốt cũng như kẻ xấu, Người tinh sạch cũng như kẻ ô uế, Người dâng sinh tế cũng như kẻ không dâng, Người thiện lành cũng như kẻ tội lỗi, Người thề nguyện cũng như kẻ không dám thề nguyện. Đây là thảm họa trong tất cả những gì xảy ra dưới ánh mặt trời: Vì mọi người chịu chung một số phận nên lòng dạ con người đầy dẫy điều hung ác, và sự điên rồ chiếm hữu tâm trí họ suốt đời, để rốt cuộc phải đi vào cõi chết. Chỉ những ai thuộc trong số những người sống mới có hi vọng, vì con chó sống còn hơn con sư tử chết! Người sống biết mình sẽ chết, Nhưng kẻ chết chẳng biết gì cả; Chẳng còn phần thưởng gì cho họ, Vì kỷ niệm về họ đã rơi vào quên lãng. Ngay cả sự yêu thương, ganh ghét, Và sự đố kỵ của họ cũng đều tiêu tan. Họ sẽ chẳng bao giờ được dự phần gì Trong mọi việc xảy ra dưới ánh mặt trời. Vậy, hãy ăn cách vui vẻ và uống rượu với lòng hớn hở, vì Đức Chúa Trời đã chấp nhận các việc làm của con. Hãy luôn ăn mặc như trong ngày lễ hội và đừng quên xức dầu thơm trên đầu con. Hãy vui sống với người vợ mà con yêu thương trọn những ngày của cuộc đời hư không đã ban cho con dưới ánh mặt trời. Vì đó là phần của con trong cuộc sống, giữa bao công lao khó nhọc mà con đã làm ra dưới ánh mặt trời, suốt những ngày hư không của con. Mọi việc tay con làm được, hãy làm hết sức mình; vì trong âm phủ, là nơi con đang đi đến, chẳng có công việc, kế hoạch, tri thức hay là sự khôn ngoan. Ta lại thấy dưới ánh mặt trời: Không phải hễ nhanh chân là chạy giỏi, Mạnh sức là thắng trận, Cũng không phải hễ khôn ngoan là no đủ, Thông sáng là giàu có, Và khôn khéo là được ân huệ; Vì thời thế và cơ hội đều đến cho mọi người. Con người không biết thời thế của mình. Như cá mắc lưới ác nghiệt, Như chim mắc bẫy, Con người cũng bị mắc nạn Lúc tai họa thình lình ập xuống họ. Ta cũng thấy một trường hợp xảy ra dưới ánh mặt trời mà sự khôn ngoan rất quan trọng đối với ta. Có một thành nhỏ kia, với một ít dân cư, bị một vua hùng mạnh đem quân đến bao vây và đắp lũy cao để tấn công nó. Trong thành đó có một người nghèo mà khôn ngoan, và chính người ấy đã dùng sự khôn ngoan mình giải cứu thành. Nhưng về sau không còn ai nhớ đến người nghèo ấy nữa. Vậy, ta nói rằng: “Sự khôn ngoan tốt hơn sức mạnh, nhưng sự khôn ngoan của người nghèo bị khinh dể, và lời nói của người ấy không được ai lắng nghe.” Lời của người khôn ngoan được lắng nghe nơi yên lặng Còn hơn tiếng quát tháo của kẻ chỉ huy đám người khờ dại. Sự khôn ngoan tốt hơn bất cứ loại vũ khí nào, Nhưng một người phạm tội phá hủy biết bao điều tốt lành.