Ha-ba-cúc 1:2-11
Ha-ba-cúc 1:2-11 Kinh Thánh Tiếng Việt 1925 (VIE1925)
Hỡi Đức Giê-hô-va! Tôi kêu-van mà Ngài không nghe tôi cho đến chừng nào? Tôi vì cớ sự bạo-ngược kêu-van cùng Ngài, mà Ngài chẳng khứng giải-cứu tôi! Nhân sao Chúa khiến tôi thấy sự gian-ác, và Ngài nhìn-xem sự ngang-trái? Sự tàn-hại bạo-ngược ở trước mặt tôi; sự tranh-đấu cãi-lẫy dấy lên. Vậy nên luật-pháp không quyền, sự chánh-trực không hề tỏ ra. Kẻ hung-ác vây chung-quanh người công-bình, vì cớ đó sự xét-đoán ra trái-ngược. Hãy nhìn trong các nước và xem, hãy lấy làm lạ và sững-sờ! Vì ta đang làm ra trong ngày các ngươi một việc, mà dầu có ai thuật lại cho các ngươi, các ngươi cũng không tin. Nầy, ta khiến người Canh-đê dấy lên, nó là một dân dữ-tợn lung-lăng, hay đi khắp đất đặng chiếm lấy những chỗ-ở không thuộc về mình. Nó thật là đáng sợ và đáng ghê, oai-nghi và sự phán-xét của nó đều là từ nó mà đến. Những ngựa nó nhặm-lẹ hơn con beo, và hung hơn muông-sói ban đêm. Những lính-kỵ nó tràn khắp đây đó, những lính-kỵ nó đến từ phương xa; chúng nó bay như chim ưng lẹ, nôn-nả kiếm ăn. Cả dân ấy đến đặng làm sự bạo-ngược; chúng nó mạnh-dạn đi thẳng tới, và dồn phu-tù lại như cát. Nó nhạo-cười các vua, chế-báng các quan-trưởng, và chê-cười mỗi đồn-lũy: Nó đắp lũy, rồi chiếm lấy. Bấy giờ nó sẽ sấn tới như gió thổi qua; vì nó lấy sức-mạnh mình làm thần mình, nên phạm tội trọng.
Ha-ba-cúc 1:2-11 Kinh Thánh Bản Dịch Mới (NVB)
Lạy CHÚA, con phải kêu van đến bao giờ Ngài mới chịu nghe? Con phải kêu lên: “Chúa ơi! bạo ngược!” cho đến khi nào Ngài mới giải cứu? Sao Ngài bắt con chứng kiến toàn chuyện bất công? Sao Ngài tiếp tục lặng nhìn nỗi khổ đau? Chung quanh con, người ta dùng bạo lực hủy diệt nhau, Người ta kiện tụng tranh giành. Vì thế, Kinh Luật đành bó tay, Không còn ai xét xử công bình nữa. Vì bọn gian ác áp đảo người công chính, Cho nên công lý bị bóp méo. CHÚA Các con hãy nhìn các dân tộc chung quanh, hãy trố mắt nhìn, Hãy kinh ngạc sững sờ, Vì Ta đang làm một việc ngay trong thời buổi các con, Nếu có ai thuật lại, Các con cũng không ngờ. Vì này, Ta sẽ khiến dân Ba-by-lôn nổi dậy, Một dân hùng hổ hung hăng; Chúng sẽ băng ngang lục địa rộng thênh thang, Xâm chiếm nhà cửa không thuộc về mình. Chúng đến đâu cũng gieo rắc kinh hoàng khiếp đảm, Chúng tự cao tự đại, Tự đặt luật lệ cho mình xét xử. Ngựa chiến chúng phi nhanh hơn loài báo, Dữ tợn hơn muông sói săn mồi ban đêm. Kỵ binh chúng phóng đến từ xa, Bay lượn như đại bàng sà xuống vồ mồi. Tất cả bọn chúng ùa tới cướp phá bạo tàn, Chúng nghênh mặt xông lên như gió đông, Gom góp tù binh đông như cát. Chúng là bọn khinh chê các vua, Nhạo cười các lãnh tụ, Khinh thường mọi thành trì kiên cố, Chuyên đắp mô dốc sát vào tường và đánh chiếm các thành. Rồi chúng xoay chiều như gió, kéo đi theo hướng khác; Chúng phạm tội tôn sức mạnh mình lên làm thần.
Ha-ba-cúc 1:2-11 Kinh Thánh Hiện Đại (KTHD)
Lạy Chúa Hằng Hữu, đã bao lâu con kêu cứu? Nhưng Chúa vẫn không nghe! Con kêu khóc: “Bạo lực ở khắp nơi!” Nhưng Ngài vẫn không cứu. Con phải thấy chuyện bạo ngược mãi sao? Tại sao con phải nhìn cảnh khổ đau này? Đâu đâu cũng thấy tàn phá và bạo lực. Đâu đâu cũng thấy cãi vã và tranh chấp. Luật pháp không được tôn trọng, công lý chẳng được thi hành. Bọn hung ác lấn lướt người công chính, làm thiên lệch cán cân công lý. Chúa Hằng Hữu đáp: “Hãy nhìn sang các nước; con sẽ kinh ngạc sững sờ! Vì Ta sắp làm một việc trong thời con sống, một việc mà con không dám tin. Ta cho người Ba-by-lôn nổi lên, đây là một dân tộc dữ tợn và hung hăng. Chúng tiến quân qua những vùng đất trên thế giới để chiếm đoạt các đồn trại. Dân tộc nổi tiếng về sự hung ác tự tạo lấy luật lệ, tự tôn tự đại. Chiến mã nó lanh lẹ hơn con báo, hung tợn hơn muông sói ban đêm. Kỵ binh nó kéo đến từ xa. Như đàn đại bàng lẹ làng lao xuống vồ mồi. Dân nó kéo đến để áp bức, giết người. Quân đội nó tiến nhanh như vũ bão, dồn tù binh lại như cát biển. Chúng chế nhạo các vua và các tướng sĩ cùng chê cười các đồn lũy kiên cố. Chúng đắp lũy bao vây rồi chiếm đóng! Lúc ấy, chúng càn quét như giông bão. Đó là những người mắc tội, vì chúng xem sức mạnh của chúng là thần tượng.”
Ha-ba-cúc 1:2-11 Thánh Kinh: Bản Phổ thông (BPT)
Lạy CHÚA, tôi xin Ngài cứu giúp, đến khi nào Ngài mới đáp lời tôi? Tôi kêu la cùng Ngài về những sự bạo ngược, nhưng Ngài chẳng giải cứu chúng tôi! Sao Ngài bắt tôi nhìn điều dữ và buộc tôi phải chứng kiến cảnh khốn khổ? Người ta hủy phá mọi thứ và làm hại nhau trước mắt tôi; Họ cãi nhau và đánh nhau. Cho nên những lời giáo huấn thật vô ích, công lý không bao giờ đến. Kẻ ác thắng thế trong khi người nhân đức thất thế; các quan án không phân xử công bình nữa. “Hãy nhìn các dân! Hãy nhìn họ mà kinh ngạc và sửng sốt. Trong đời ngươi ta sẽ làm một điều mà ngươi không tin nổi, dù cho được nghe kể lại cũng vậy. Ta sẽ dùng người Ba-by-lôn, những kẻ hung bạo và dã man tràn qua mặt đất, chiếm đoạt đất không thuộc về mình. Chúng khiến kẻ khác hoảng sợ. Chúng muốn làm gì thì làm, miễn có lợi cho chúng là được. Ngựa của chúng phi nhanh hơn cọp beo, nguy hiểm hơn chó sói lúc chiều tà. Các lính cỡi ngựa của chúng tấn công chớp nhoáng; chúng đến từ nơi xa xăm. Chúng tấn công chớp nhoáng, như chim ưng vồ mồi. Chúng kéo nhau lại để đánh. Không gì ngăn bước chúng được. Tù binh chúng nhiều như cát. Chúng cười nhạo các vua, chế giễu các quan quyền. Chúng xem thường các thành có vách kiên cố và đắp đất lên đến đỉnh vách để chiếm lấy các thành ấy. Sau đó chúng bỏ đi như gió, tiến đến nơi khác gây thêm tội lỗi. Chúng chỉ thờ lạy sức mạnh của mình mà thôi.”
Ha-ba-cúc 1:2-11 Kinh Thánh Tiếng Việt, Bản Dịch 2011 (BD2011)
CHÚA ôi, con kêu van xin cứu giúp, Nhưng Ngài chẳng đoái hoài gì tới con cho đến bao lâu nữa? Con kêu cứu với Ngài rằng, “Bạo ngược!” Nhưng sao Ngài chẳng giải cứu gì cả? Tại sao Ngài bắt con Phải nghe thấy những cảnh trái tai gai mắt thế này? Hủy diệt và bạo ngược cứ diễn ra trước mắt con; Tranh chấp và cãi vã cứ nổi lên liên tục. Vì thế luật pháp trở nên lỏng lẻo, Và công lý không bao giờ thắng thế. Thật vậy, phường gian ác vây hãm người ngay lành; Do đó các phán quyết của nhà cầm quyền đều lệch lạc. CHÚACHÚA “Hãy nhìn các nước và xem! Hãy sững sờ! Hãy kinh ngạc! Vì Ta sẽ làm một việc trong thời của các ngươi, Nếu có ai thuật lại, các ngươi cũng không tin. Vì này, Ta sẽ làm cho dân Canh-đê Trở nên một dân hung dữ và bạo tàn; Chúng sẽ tung hoành dọc ngang khắp đất; Chúng sẽ chiếm lấy những nơi cư ngụ không phải là của chúng. Nghe đến chúng, người ta hoảng kinh và sợ sệt; Chúng tự quyền quyết định thế nào là công lý và chân giá trị. Ngựa của chúng chạy nhanh hơn con báo; Chúng dữ dằn hơn chó sói lúc hoàng hôn; Các chiến mã của chúng xông pha khắp chốn. Các kỵ binh của chúng đến từ xứ xa xăm, Chúng lao tới nhanh như đại bàng bắt mồi. Tất cả chúng đến để biểu dương sự tàn bạo; Chúng cứ vểnh mặt nghênh ngang xông tới không ngừng; Chúng bắt tù binh nhiều như cát. Chúng chế nhạo các vua; Chúng cười đùa các thủ lãnh; Chúng khinh bỉ các thành trì kiên cố; Chúng đắp ụ và đánh chiếm các thành ấy dễ dàng. Chúng càn quét như một trận gió thổi qua, Để rồi chúng mắc tội, vì đã coi sức mạnh của chúng là thần của chúng.”
Ha-ba-cúc 1:2-11 Kinh Thánh Tiếng Việt Bản Hiệu Đính 2010 (VIE2010)
Lạy Đức Giê-hô-va! Con kêu cứu Mà Ngài không lắng nghe, Con kêu van với Ngài vì sự bạo ngược Mà Ngài không giải cứu cho đến chừng nào? Sao Chúa khiến con thấy sự bất công? Sao Ngài cứ lặng nhìn cảnh ngang trái? Trước mặt con là cảnh tàn phá và bạo ngược; Sự tranh chấp và cãi vã xảy ra khắp nơi. Vì thế, luật pháp không còn hiệu lực, Công lý chẳng bao giờ được thực thi. Kẻ hung ác bao vây người công chính, Nên công lý bị sai lệch. “Hãy nhìn vào các nước và để ý xem, Hãy kinh ngạc và sững sờ! Vì Ta sắp làm một việc trong thời các con, Dù có ai thuật lại, các con cũng chẳng tin. Nầy, Ta khiến người Canh-đê nổi lên; Chúng là một dân dữ tợn hung hăng, Tiến quân vào những miền đất rộng mênh mông, Để chiếm những chỗ ở không thuộc về mình. Chúng thật đáng khiếp sợ và đáng kinh hãi, Chúng tự đặt luật lệ cho mình, và tự tôn tự đại. Ngựa chiến của chúng nhanh nhẹn hơn loài báo, Và hung tợn hơn muông sói ban đêm. Kỵ binh chúng phi nước đại đến từ phương xa; Chúng phóng nhanh như đại bàng lao xuống bắt mồi. Tất cả bọn chúng kéo đến cách hung bạo; Chúng tiến nhanh như vũ bão, Và dồn tù binh lại như cát. Chúng khinh miệt các vua Và chế nhạo các thủ lĩnh. Chúng chê cười mọi thành trì kiên cố, Và đắp lũy bao vây rồi chiếm lấy thành. Bấy giờ, chúng ào tới và đùa đi như cuồng phong, Chúng phạm tội trọng Vì xem sức mạnh mình là thần thánh.”