Châm-ngôn 17:1-28
Châm-ngôn 17:1-28 Kinh Thánh Tiếng Việt 1925 (VIE1925)
Thà một miếng bánh khô mà hòa-thuận, Còn hơn là nhà đầy thịt tế-lễ lại cãi-lộn nhau. Tôi-tớ khôn-sáng sẽ quản-trị con trai làm xấu-hổ, Và được hưởng phần cơ-nghiệp giữa các anh em. Nồi dót để luyện bạc, lò để luyện vàng; Nhưng Đức Giê-hô-va thử lòng của loài người. Kẻ làm ác chăm-chỉ về môi gian-ác; Kẻ hay nói dối lắng tai nghe lưỡi độc-hiểm. Ai nhạo-báng người bần-cùng sỉ-nhục Đấng tạo-hóa mình; Ai vui-mừng về tai-họa sẽ chẳng được thoát-khỏi bị phạt. Mão triều-thiên của ông già, ấy là con-cháu; Còn vinh-hiển của con-cái, ấy là ông cha. Lời tốt-lành không xứng với kẻ ngu; Môi miệng giả-dối lại càng ít xứng cho vua-chúa thay. Của hối-lộ giống như viên ngọc quí trước mặt ai được nó; Dầu nó xây trở phía nào, cũng được may-mắn. Kẻ nào lấp giấu tội-lỗi tìm-cầu điều tình-ái; Còn ai nhắc lập lại điều gì chia-rẽ bạn-bậu thiết-cốt. Lời quở-trách thấm sâu vào người khôn-ngoan, Hơn là trăm roi đánh vào kẻ ngu-muội. Kẻ gian-ác chỉ tìm điều phản-nghịch; Vì vậy sẽ sai một sứ-giả dữ-tợn đi hãm đánh nó. Thà người ta gặp gấu cái bị cướp con, Hơn là gặp kẻ ngây-dại theo điên-cuồng nó. Tai-họa không hề lìa khỏi nhà Của kẻ lấy ác trả thiện. Khởi đầu tranh-cạnh, ấy như người ta mở đường nước chảy; Vậy, khá thôi cãi-lẫy trước khi đánh lộn. Ai xưng kẻ ác là công-bình, và kẻ nào lên án cho người công-bình, Cả hai đều lấy làm gớm-ghiếc cho Đức Giê-hô-va. Kẻ ngu-muội thiếu trí hiểu, Thế thì bạc trong tay hắn mua khôn-ngoan mà chi? Bằng-hữu thương-mến nhau luôn luôn; Và anh em sanh ra để giúp-đỡ trong lúc hoạn-nạn. Kẻ ngu-muội giao tay, Chịu làm bảo-lãnh trước mặt kẻ lân-cận mình. Ai ưa tranh-cạnh ưa tội-lỗi; Ai xây-cất cửa mình cao kiếm điều hư-sập. Kẻ nào có lòng vạy-vò không tìm được phước-hạnh; Và ai có lưỡi gian-tà sẽ sa vào tai-hại. Ai sanh con ngu-muội ắt sẽ có buồn-rầu; Còn cha của kẻ ngây-dại chẳng được vui-vẻ. Lòng vui-mừng vốn một phương thuốc hay; Còn trí nao-sờn làm xương-cốt khô-héo. Người gian-ác lãnh nhẹm của hối-lộ, Đặng làm sai-lệch các lối xét-đoán. Có sự khôn-ngoan trước mặt người thông-sáng; Song con mắt kẻ ngu-muội ở nơi địa-cực. Con ngu-muội là một điều buồn-rầu cho cha, Và một sự cay-đắng cho mẹ đã sanh-đẻ nó. Lấy làm chẳng tốt mà phạt vạ người công-bình, Hay là đánh người tước-vị vì cớ lòng ngay-thẳng của họ. Người nào kiêng lời nói mình có tri-thức; Còn người có tánh ôn-hàn là một người thông-sáng. Khi nín-lặng, dầu người ngu-dại, cũng được cầm bằng khôn-ngoan; Còn kẻ nào ngậm môi-miệng mình lại được kể là thông-sáng.
Châm-ngôn 17:1-28 Kinh Thánh Bản Dịch Mới (NVB)
Thà một miếng bánh khô mà yên lành, Hơn là nhà đầy thịt tế lễ mà tranh chấp. Người đầy tớ hành động khôn ngoan, Sẽ cai trị trên người con trai hành động ô nhục; Và sẽ hưởng gia tài cùng với các anh em. Lò đúc để luyện bạc, lò luyện kim để luyện vàng, Nhưng CHÚA thử nghiệm tấm lòng. Kẻ ác lắng nghe môi gian ác; Kẻ dối trá lắng nghe lưỡi hiểm độc. Kẻ nhạo báng người nghèo khó làm nhục Đấng Tạo Hóa mình; Kẻ vui mừng vì tai họa sẽ không tránh khỏi hình phạt. Cháu chắt là mão triều thiên của người già. Sự vinh hiển của các con là cha mẹ. Môi miệng thanh cao không xứng với kẻ ngu xuẩn; Môi miệng dối trá lại càng không hợp với bậc vương giả. Của hối lộ như cái bùa trước mắt người sử dụng nó; Người xoay về hướng nào cũng thành công. Người nào bỏ qua lầm lỗi, tìm kiếm sự thương mến nhau; Còn cứ nhắc lại lỗi lầm phân rẽ bạn bè. Một lời quở trách sẽ thấm sâu vào người hiểu biết, Hơn là trăm roi đánh kẻ ngu dại. Kẻ gian ác chỉ tìm kiếm sự phản loạn; Nhưng một sứ giả độc ác sẽ được sai đi đánh nó. Thà gặp phải gấu cái mất con Hơn là gặp một kẻ ngu dại trong cơn ngu xuẩn của nó. Kẻ nào lấy ác trả thiện, Họa sẽ không rời khỏi nhà nó. Khởi đầu cuộc tranh chấp như việc vỡ đê; Vậy hãy chấm dứt tranh cãi trước khi nó bùng nổ. Tuyên xưng công chính cho kẻ ác cũng như lên án người công chính; Cả hai đều ghê tởm đối với CHÚA. Ích lợi gì cho một kẻ ngu dại cầm bạc trong tay, Để mua khôn ngoan khi nó thiếu tâm trí? Một người bạn yêu mến nhau luôn, Và anh em sinh ra để giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn. Người thiếu tâm trí là người bắt tay bảo lãnh, Người bảo lãnh cho người láng giềng. Người nào thích vi phạm, thích tranh chấp; Kẻ nâng cổng nhà cho cao lên, tìm kiếm sự sụp đổ. Kẻ có lòng gian tà không tìm được phúc lành, Và kẻ có lưỡi gian tà sẽ sa vào tai họa. Người sinh con ngu dại sẽ buồn thảm; Cha của kẻ ngu dại cũng không có niềm vui. Tấm lòng vui vẻ là liều thuốc hay; Tinh thần suy sụp làm xương cốt khô héo. Kẻ ác thầm lén nhận hối lộ Để làm sai lệch đường lối công bình. Khôn ngoan ở trước mặt người sáng suốt, Nhưng mắt của kẻ ngu dại ở nơi tận cùng quả đất. Con trai ngu dại là sự buồn thảm cho cha, Là nỗi cay đắng cho mẹ sinh ra nó. Phạt người vô tội là sai lầm, Cũng như đánh đòn bậc vương giả vì lòng ngay thẳng của họ. Người gìn giữ lời nói là người hiểu biết; Người có tinh thần trầm tĩnh là người sáng suốt. Khi im lặng dù người ngu cũng được kể là khôn; Người kiềm chế môi miệng được coi là sáng suốt.
Châm-ngôn 17:1-28 Kinh Thánh Hiện Đại (KTHD)
Thà một miếng bánh khô mà thuận thảo, còn hơn nhà đầy thịt tế lễ mà xung đột. Chủ để nô lệ khôn ngoan quản trị đứa con ngỗ nghịch cho nó đồng hưởng gia tài giữa các anh em. Lửa dùng thử bạc, thử vàng, Chúa Hằng Hữu thử lòng người. Người làm ác thích nghe lời phỉnh dối; người giả trá mê theo lời xảo quyệt. Ai chế giễu người nghèo, xúc phạm Đấng Tạo Hóa; ai vui mừng thấy người bị nạn sẽ bị hình phạt. Cháu chắt là vương miện của người già; tổ phụ là vinh dự cho con cháu. Lời trang nhã không xứng người ngu; bậc lãnh tụ không nói câu xảo trá. Của hối lộ như cái bùa trong tay người cầu cạnh; đi đến đâu hắn cũng được thành công! Bỏ qua lỗi cho nhau đem lại tình yêu mến, nhắc lại mãi lỗi lầm làm phân rẽ bạn bè. Một lời quở trách thức tỉnh người khôn, hơn cả trăm roi đánh người ngu muội. Người hung ác chỉ thích nổi loạn, sứ giả bạo tàn sẽ đi dẹp nó. Thà đương đầu với gấu cái mất con, còn hơn gặp người dại nổi khùng. Người nỡ lấy ác báo thiện, chẳng hề thoát hậu quả khốc hại. Tranh chấp khởi đầu như khơi nguồn nước chảy, thà nên dứt lời trước khi cãi lộn. Tha cho người có tội và lên án người vô tội— cả hai đều ghê tởm trước mặt Chúa Hằng Hữu. Người khờ ôm bạc đi học khôn, lòng không chuyên, bạc cũng vô hiệu. Tình thân hữu bền chặt mãi mãi, nghĩa anh em quý lúc khổ nguy. Người dại dột bảo lãnh vội vàng, đem ách giữa đàng mang vào cổ. Ai ưa tranh cạnh chuốc điều tội ác; phô trương cửa đẹp rước họa vô nhà. Lòng xảo trá không hề thành đạt; lưỡi gian ngoa rước lấy họa tai. Con khờ khạo làm cha phiền lụy; người ưu sầu, vì con cái khùng điên. Niềm vui thỏa như thang thuốc bổ, nỗi thảm sầu phá hoại tủy xương. Người tham nhũng nhận hối lộ vụng trộm, làm cán cân công lý lệch nghiêng. Người khôn sáng đeo đuổi khôn ngoan, mắt người dại nhìn chân trời góc bể. Con khờ dại làm buồn lòng cha và gây đắng cay cho mẹ đã sinh nó. Phạt vạ người vô tội và trừng phạt viên chức thanh liêm, cả hai đều không đúng. Người khôn ngoan thường ít lời; người thông sáng biết tự chủ. Biết im lặng, dại cũng thành khôn; biết kiềm chế miệng lưỡi được xem là sáng suốt.
Châm-ngôn 17:1-28 Thánh Kinh: Bản Phổ thông (BPT)
Thà ăn bánh mì khô mà hòa thuận, còn hơn nhà đầy thức ăn mà cãi vã. Đầy tớ khôn ngoan sẽ quản trị con trai gây sỉ nhục, và thừa hưởng một phần gia tài chủ để lại cho con cái. Lò luyện bạc và nồi thử vàng, còn CHÚA thử lòng. Kẻ ác hay nghe ý kiến ác độc. Kẻ nói dối để tâm đến lời cay cú. Ai ngược đãi người nghèo sỉ nhục Đấng Tạo Hóa mình, ai hớn hở trên sự đau khổ người khác sẽ bị phạt. Con cháu là niềm kiêu hãnh của người già, và cha mẹ là niềm kiêu hãnh của con cái. Lời tao nhã không thích hợp cho kẻ dại, Lời nói dối càng không phù hợp với người cai trị. Kẻ hối lộ tin vào may mắn. Hắn cho rằng làm gì cũng thành công. Ai tha thứ lỗi lầm kẻ khác tìm thêm bạn hữu, nhưng nhắc mãi lỗi cũ khiến bạn bè xa lánh. Người khôn học được nhiều qua lời trách móc, còn kẻ ngu dại có đánh trăm roi cũng như không. Kẻ ác tìm điều sái bậy. Một sứ giả sẽ được sai đi để trừng phạt chúng. Thà gặp gấu cái mất con, hơn gặp kẻ ngu dại làm chuyện ngu xuẩn. Ai lấy ác báo thiện, sẽ luôn luôn gặp khó khăn trong gia đình. Gây cãi vã chẳng khác nào chỗ nứt trong đập nước, cho nên hãy ngăn chận nó trước khi nó nổ bùng. CHÚA rất ghét hai điều sau: phóng thích kẻ có tội và trừng phạt người vô tội. Kẻ dại dù có mua khôn ngoan cũng vô ích, vì nó không ước muốn học hỏi. Bạn bè thương nhau mọi lúc, còn anh em sinh ra để giúp nhau trong cảnh khốn khó. Ai dại dột mới bảo lãnh cho láng giềng. Ai ưa tranh biện thích phạm tội. Ai hay khoác lác rước lấy lôi thôi vào mình. Kẻ có lòng gian ác chẳng thể thành công, kẻ ăn nói phỉnh gạt sẽ gặp lôi thôi. Sinh con dại dột thật đáng buồn; làm cha mẹ của đứa ngu dại chẳng vui sướng gì. Lòng vui mừng là phương thuốc hay, còn tinh thần chán nản làm suy yếu sức khoẻ. Khi kẻ ác nhận của hối lộ, thì công lý cất cánh bay đi. Người thông hiểu luôn tìm sự khôn ngoan, nhưng mắt kẻ ngu dại nhìn mông lung. Con ngu dại gây buồn bực cho cha, là niềm sầu khổ của mẹ. Trừng phạt người vô tội là sai, đánh đập người lãnh đạo lương thiện là quấy. Người khôn ngoan dè dặt trong lời nói, kẻ biết điều mình làm tỏ ra bình thản. Khi im lặng thì kẻ ngu cũng được xem là khôn, nếu làm thinh thì kẻ dại cũng được xem như thông sáng.
Châm-ngôn 17:1-28 Kinh Thánh Tiếng Việt, Bản Dịch 2011 (BD2011)
Thà một miếng bánh khô mà ấm êm hòa thuận, Hơn là nhà đầy thịt hiến tế mà gây lộn với nhau. Tôi tớ khôn sáng sẽ chỉ huy con trai gây xấu hổ, Và sẽ chia phần gia tài như anh chị em trong gia đình. Nồi để luyện bạc, lò để luyện vàng, Còn CHÚA trui luyện tấm lòng. Kẻ làm ác nghe theo môi kẻ gian ác; Kẻ nói dối nghe theo lưỡi kẻ hiểm độc. Ai chế nhạo người nghèo là sỉ nhục Đấng Tạo Hóa mình, Kẻ nào vui khi thấy người ta bị tai họa sẽ không khỏi bị phạt. Cháu chắt là mão miện của người già cả, Ông bà cha mẹ là vinh hiển của con cháu. Lời hay đẹp không xứng cho kẻ điên dại, Môi giả dối lại càng bất xứng cho các bậc cầm quyền. Của hối lộ là viên ngọc nhiệm mầu trong mắt người đem biếu, Nó quay về hướng nào, hướng đó được hanh thông. Bỏ qua lầm lỗi bồi đắp thêm tình cảm, Còn kẻ nhắc lại lỗi xưa cưa tình bạn nát tan. Một lời quở trách thấm sâu vào trí người thông sáng, Hơn trăm roi đánh vào lưng kẻ dại dột. Kẻ gian ác chỉ tìm dịp để phản bội, Nên một sứ giả bạo tàn sẽ được sai đi để đối phó với nó. Thà gặp gấu cái bị cướp con, Hơn là gặp kẻ dại đang say sưa trong cơn điên cuồng của nó. Kẻ lấy oán trả ân, Sự bất hạnh sẽ không bao giờ rời khỏi nhà nó. Khơi mào sự xung đột như tháo cho nước chảy, Vậy hãy ngưng ngay trước khi sự cãi vã bắt đầu. Ai cho kẻ gian ác là đúng và ai lên án người ngay lành, Cả hai đều trở thành gớm ghiếc trước mặt CHÚA. Sao kẻ dại đóng học phí để mua sự khôn ngoan, Trong khi lòng nó không muốn điều đó? Phước thay khi có người bạn lúc nào cũng thương mình, Và có anh chị em ruột giúp nhau lúc khó khăn. Thật là người thiếu hiểu biết mới đưa tay ra bảo lãnh, Để bảo đảm trả nợ cho kẻ khác. Kẻ thích phạm tội yêu mến sự xung đột; Kẻ xây cửa cho cao tìm kiếm sự đổ nhào. Tâm địa gian trá không tìm ra phước hạnh; Miệng lưỡi điêu ngoa ắt rước họa vào thân. Ai sinh đứa con điên rồ phải chuốc lấy phiền muộn; Cha mẹ đứa con hư không có được niềm vui. Lòng vui mừng là phương thuốc hay; Còn tinh thần tan nát đày xương cốt khô héo. Kẻ gian ác lén lút nhận của hối lộ, Để làm sai lệch con đường công lý. Mặt người thông sáng hướng vào sự khôn ngoan; Còn kẻ dại dột nhìn bâng quơ nơi chân trời góc bể. Đứa con dại dột là nỗi buồn của cha nó, Và nỗi đắng của người mẹ đã mang thai nó. Thật không đúng khi phạt người vô tội Hay đánh đòn người cao thượng vì sự chính trực của họ. Người cẩn trọng trong lời nói là người có tri thức; Người điềm tĩnh là người sáng suốt. Ngay cả kẻ dại khi im lặng cũng được xem là khôn ngoan, Khi nó không nói, người ta cứ tưởng là nó thông sáng.
Châm-ngôn 17:1-28 Kinh Thánh Tiếng Việt Bản Hiệu Đính 2010 (VIE2010)
Thà một miếng bánh khô mà hòa thuận Còn hơn là nhà đầy thịt tế lễ lại tranh cãi nhau. Một đầy tớ khôn sáng sẽ cai trị trên đứa con hư hỏng của ông chủ, Và được hưởng cơ nghiệp với các anh em trong nhà. Nồi để luyện bạc, lò để luyện vàng, Nhưng Đức Giê-hô-va thử lòng của loài người. Kẻ làm ác hướng lòng về môi gian ác; Kẻ hay nói dối lắng tai nghe lưỡi hiểm độc. Ai nhạo báng người bần cùng là sỉ nhục Đấng Tạo Hóa mình; Ai vui mừng về tai họa sẽ không tránh khỏi bị trừng phạt. Vương miện người già, ấy là đàn con cháu, Còn vinh dự của con cháu, ấy là bậc cha ông. Lời tốt lành không xứng với kẻ ngu dại; Môi miệng giả dối lại càng không xứng với bậc vương giả. Của hối lộ giống như viên ngọc thần dưới mắt kẻ sở hữu nó; Dù xoay hướng nào hắn cũng thành công. Người nào che đậy lỗi lầm, tìm kiếm tình yêu thương, Còn ai nhắc đi nhắc lại vấn đề, chia rẽ tình bạn thân thiết. Lời quở trách thấm sâu vào người hiểu biết Hơn là trăm roi đánh vào kẻ ngu dại. Kẻ gian ác chỉ tìm cách phản loạn, Một sứ giả dữ tợn sẽ được sai đi đánh nó. Thà người ta gặp gấu cái bị cướp con Hơn là gặp kẻ ngu dại trong sự điên cuồng của nó. Kẻ nào lấy ác trả thiện, Tai họa sẽ không bao giờ lìa khỏi nhà nó. Khởi đầu cuộc tranh chấp như khai nguồn nước chảy; Vậy hãy thôi tranh cãi trước khi nó bùng nổ. Người xưng kẻ ác là công chính và kẻ lên án người công chính, Cả hai đều ghê tởm đối với Đức Giê-hô-va. Ích lợi gì cho kẻ ngu dại cầm bạc trong tay để mua sự khôn ngoan, Khi nó không có lòng ham học? Bạn bè thương mến nhau luôn luôn, Và anh em sinh ra để giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn. Kẻ thiếu hiểu biết vội vàng giao kết, Đứng ra bảo lãnh người lân cận mình. Ai ưa tranh cạnh, ưa điều tội lỗi; Ai xây cửa cao, tìm kiếm sự sụp đổ. Kẻ có lòng xảo trá không tìm được phước lành, Và ai có lưỡi gian tà sẽ sa vào tai họa. Ai sinh con ngu muội sẽ phải buồn phiền; Cha của kẻ ngu dại chẳng vui vẻ gì! Lòng vui mừng vốn là một phương thuốc hay, Còn trí nao sờn làm cho xương cốt khô héo. Kẻ ác lén lút nhận hối lộ Để làm sai lệch cán cân công lý. Người hiểu biết hướng mặt về sự khôn ngoan, Nhưng con mắt kẻ ngu dại ở nơi địa cực. Con ngu muội là điều buồn rầu cho cha Và là nỗi cay đắng cho mẹ đã sinh ra nó. Phạt vạ người công chính là không đúng, Đánh người đáng kính vì lòng ngay thẳng của họ là sai lầm. Ai nói năng dè dặt là người có tri thức, Ai có tính điềm tĩnh là người thông sáng. Khi giữ im lặng, dù người ngu dại cũng được kể là khôn ngoan, Người biết kiềm chế môi miệng được xem là thông sáng.