I Sa-mu-ên 20
20
Đa-vít và Giô-na-than kết ước
1Đa-vít trốn khỏi Na-giốt trong Ra-ma, đến cùng Giô-na-than, mà nói rằng: Tôi đã làm chi, tội-ác tôi là gì? Tôi đã phạm tội chi cùng cha anh, mà người toan hại mạng sống tôi? 2Giô-na-than đáp cùng người rằng: Chẳng phải thế! Anh không chết đâu. Cha tôi chẳng làm một sự gì, bất-luận lớn hay nhỏ, mà chẳng nói trước với tôi. Vậy, nhân sao cha tôi giấu sự nầy với tôi? Điều đó chẳng thể được. 3Nhưng Đa-vít lại thề-nguyền mà rằng: Cha anh biết rõ rằng tôi được ơn trước mặt anh, nên có nói rằng: Chớ nên cho Giô-na-than biết gì, kẻo nó phải lo buồn chăng. Song ta chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống và mạng-sống của anh mà thề rằng, chỉ còn một bước cách tôi và sự chết mà thôi.
4Giô-na-than đáp cùng Đa-vít rằng: Hễ anh muốn tôi làm điều gì, thì tôi sẽ làm cho anh. 5Đa-vít tiếp rằng: Mai là ngày mồng một, tôi phải đi ngồi ăn chung bàn với vua. Hãy để cho tôi đi trốn trong đồng bằng cho đến chiều ngày thứ ba. #Dân 28:11. 6Nếu cha anh thấy tôi vắng mặt, thì hãy nói cùng người rằng: Đa-vít có cố nài-xin tôi cho nó đi về Bết-lê-hem, quê-hương nó, vì đó cả nhà nó dâng của-lễ hằng năm. 7Nếu người đáp: Tốt, thì kẻ tôi-tớ anh sẽ được bình-yên. Còn nếu người nổi giận, thì hãy biết rằng người định ý hại tôi. 8Vậy, hãy tỏ lòng nhân-từ cho kẻ tôi-tớ anh, bởi vì anh đã nhân danh Đức Giê-hô-va mà kết ước cùng kẻ tôi-tớ anh. Song phần tôi ví có tội gì, xin chính anh hãy giết tôi đi; cớ sao anh lại dẫn tôi đến cha anh? 9Giô-na-than đáp lại rằng: Chớ có nghĩ như vậy! Trái lại, nếu tôi biết thật cha tôi định ý hại anh, dễ nào tôi chẳng cho anh hay? 10Đa-vít đáp cùng Giô-na-than rằng: Nhưng nếu cha anh dùng lời nghiêm-khắc đáp cùng anh, thì ai sẽ cho tôi hay? 11Giô-na-than đáp cùng Đa-vít rằng: Hè, chúng ta hãy ra ngoài đồng. Cả hai đều đi ra ngoài đồng.
12Giô-na-than nói cùng Đa-vít rằng: Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, làm chứng! Ngày mai hay là ngày mốt, tại giờ nầy, tôi sẽ dọ ý cha tôi. Nếu thấy chẳng có điều chi nên sợ cho anh, thì tôi không sai người nào đến cho anh hay biết; 13còn nếu cha tôi quyết lòng làm hại anh, tôi sẽ cho anh hay trước, biểu anh đi, và anh sẽ đi bình-yên. Bằng chẳng, nguyện Đức Giê-hô-va phạt Giô-na-than cách nặng-nề! Cầu-xin Đức Giê-hô-va ở cùng anh, như Ngài đã ở cùng cha tôi! 14Và ngày sau, nếu tôi còn sống, có phải anh sẽ lấy sự nhân-từ của Đức Giê-hô-va mà đãi tôi chăng? Nhưng nếu tôi chết, 15dẫu khi Đức Giê-hô-va diệt hết thảy kẻ thù-nghịch của Đa-vít khỏi mặt đất cho đến cùng, thì cũng chớ cất ơn thương nhà tôi đến đời đời. #II Sa 9:1. 16Như vậy, Giô-na-than kết giao-ước cùng nhà Đa-vít mà rằng: Đức Giê-hô-va sẽ báo-thù những thù-nghịch của Đa-vít. 17Giô-na-than thương-yêu Đa-vít như mạng-sống mình vậy, nên khiến Đa-vít lại thề nữa.
18Giô-na-than tiếp rằng: Mai là ngày mồng một, sự vắng mặt anh người ta ắt sẽ thấy; vì chỗ anh sẽ trống. 19Ngày mốt, chớ quên đi xuống mau đến nơi anh đã ẩn ngày trước, là ngày định làm việc, và anh sẽ đợi gần bên hòn đá Ê-xe. 20Tôi sẽ bắn ba mũi tên về phía hòn đá đó dường như tôi bắn vào một cái bia. 21Đoạn, tôi sẽ sai tôi-tớ tôi, và bảo nó rằng: Hãy đi lượm các mũi tên. Nếu tôi nói với nó rằng: Kìa, các mũi tên ở bên nầy mầy, hãy lượm lấy đi, — bấy giờ anh hãy đến; tôi chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống mà thề, mọi việc đều bình-an cho anh, chẳng có gì nên sợ hết! 22Nhưng nếu tôi nói cùng đứa trẻ rằng: Kìa, các mũi tên ở bên kia mầy, — bấy giờ anh khá đi, vì Đức Giê-hô-va khiến anh đi. 23Còn về lời chúng ta đã nói nhau, nguyện Đức Giê-hô-va làm chứng giữa anh và tôi đến đời đời.
24Vậy, Đa-vít ẩn trong đồng. Khi đến ngày mồng một, vua ngồi bàn đặng ăn bữa; 25người ngồi nơi chỗ thường ngồi ở gần bên vách. Giô-na-than đứng dậy, và Áp-ne ngồi bên Sau-lơ; còn chỗ của Đa-vít thì bỏ không. 26Ngày đó, Sau-lơ chẳng nói chi hết, vì tưởng rằng: Có sự rủi-ro đã xảy đến cho hắn rồi! Chắc hẳn hắn không sạch, đã phải sự gì ô-uế rồi. 27Song ngày sau, là ngày mồng hai, chỗ của Đa-vít lại bỏ không nữa. Sau-lơ nói cùng Giô-na-than, con trai mình, rằng: Cớ sao con trai của Y-sai không đến dự ăn bữa hôm qua và ngày nay? 28Giô-na-than thưa cùng Sau-lơ rằng: Đa-vít có nài-xin phép tôi đi đến Bết-lê-hem, 29mà rằng: Xin để tôi đi; vì nhà chúng tôi có một sự tế-tự trong thành, mà anh tôi đã dặn tôi phải đi đến. Vậy bây giờ, nếu tôi được ơn trước mặt người, xin cho phép tôi lập-tức đi đến đó đặng thăm các anh tôi. Ấy bởi cớ đó người không đến ngồi bàn.
30Bấy giờ, Sau-lơ nổi giận cùng Giô-na-than, mà rằng: Ớ con trai gian-tà và bội-nghịch kia, ta biết mầy có kết-bạn cùng con trai của Y-sai, đáng hổ-nhục cho mầy, và đáng hổ-nhục cho mẹ đã đẻ mầy thay! 31Thật, hễ con trai Y-sai sống lâu trên mặt đất chừng nào, thì mầy và nước mầy chẳng vững-bền chừng nấy. Vậy bây giờ, hãy sai đi kiếm nó, dẫn nó về cho ta; vì nó phải chết hẳn. 32Giô-na-than thưa cùng Sau-lơ, cha mình, rằng: Cớ sao giết nó đi? Nó có làm điều gì? 33Sau-lơ phóng cây giáo đặng đâm người; Giô-na-than bèn nhìn-biết cha mình đã nhứt-định giết Đa-vít. 34Giô-na-than bèn chỗi dậy khỏi bàn, tức giận lắm, và trong ngày mồng hai chẳng ăn gì hết, lấy làm buồn-bực về Đa-vít, vì cha mình đã sỉ-nhục người.
35Qua ngày sau, Giô-na-than đi ra ngoài đồng tại nơi đã hẹn cùng Đa-vít; có một đứa tôi-tớ trẻ theo người. 36Người nói cùng nó rằng: Hãy chạy lượm những tên ta sẽ bắn. Kẻ tôi-tớ chạy, Giô-na-than bắn một mũi tên qua khỏi nó. 37Khi kẻ tôi-tớ đi đến nơi có tên Giô-na-than đã bắn, thì Giô-na-than la lên rằng: Tên há chẳng ở bên kia mầy sao? 38Giô-na-than lại kêu kẻ tôi-tớ rằng: Hãy đi mau, chớ dừng lại! Kẻ tôi-tớ lượm mũi tên, rồi trở lại cùng chủ mình. 39Vả, tôi-tớ chẳng biết chi cả, song Đa-vít và Giô-na-than hiểu biết điều đó là gì. 40Giô-na-than trao binh-khí cho tôi-tớ mình, và bảo rằng: Hãy đi, đem nó về trong thành. 41Khi tôi-tớ đã đi rồi, Đa-vít chỗi dậy từ phía nam; sấp mình xuống đất và lạy ba lần, đoạn hai người ôm nhau và khóc, Đa-vít khóc nhiều hơn. 42Giô-na-than nói cùng Đa-vít rằng: Anh hãy đi bình-an; chúng ta đã nhân danh Đức Giê-hô-va lập lời thề cùng nhau rằng: Đức Giê-hô-va sẽ làm chứng giữa tôi và anh, giữa dòng-dõi tôi và dòng-dõi anh đến đời đời.
43Vậy, Đa-vít chỗi dậy và đi, còn Giô-na-than trở vào trong thành.
Currently Selected:
I Sa-mu-ên 20: VIE1925
Highlight
Share
Copy
Want to have your highlights saved across all your devices? Sign up or sign in
© 1998 United Bible Societies. All right reserved.