Anh em làm chứng, Đức Chúa Trời cũng làm chứng rằng cách ăn-ở của chúng tôi đối với anh em có lòng tin, thật là thánh-sạch, công-bình, không chỗ trách được. Anh em cũng biết rằng chúng tôi đối-đãi với mỗi người trong anh em, như cha đối với con, khuyên-lơn, yên-ủi, và nài-xin anh em ăn-ở một cách xứng-đáng với Đức Chúa Trời, là Đấng gọi anh em đến nước Ngài và sự vinh-hiển Ngài.
Bởi vậy, chúng tôi tạ ơn Đức Chúa Trời không thôi về sự anh em tiếp-nhận lời của Đức Chúa Trời mà chúng tôi đã truyền cho, không coi như lời của loài người, bèn coi như lời của Đức Chúa Trời, vì thật là lời Đức Chúa Trời, cũng hành-động trong anh em có lòng tin. Hỡi anh em, anh em thật đã trở nên người bắt chước các Hội-thánh của Đức Chúa Trời tại xứ Giu-đê, là các Hội-thánh trong Đức Chúa Jêsus-Christ: anh em đã chịu khổ bởi người đồng-xứ mình, cũng như chính các Hội-thánh ấy chịu khổ bởi người Giu-đa, là người đã giết Đức Chúa Jêsus và các đấng tiên-tri, đã bắt-bớ chúng tôi; làm trái ý Đức Chúa Trời và thù-nghịch với mọi người nữa, ngăn-trở chúng tôi giảng-dạy dân ngoại cho được cứu, lại hằng đầy-dẫy cái lượng tội-lỗi mình. Nhưng cơn thạnh-nộ của Đức Chúa Trời sau hết đã đến trên họ.
Hỡi anh em, về phần chúng tôi, đã xa cách anh em ít lâu nay, thân tuy cách nhưng lòng không cách, chúng tôi đã nôn-nả biết bao, tìm phương để thỏa lòng ao-ước lại thấy mặt anh em. Vì vậy, đã hai lần, chúng tôi, nhứt là tôi, Phao-lô, muốn đi đến cùng anh em; nhưng quỉ Sa-tan đã ngăn-trở chúng tôi. Vì sự trông-cậy, vui-mừng và mão triều-thiên vinh-hiển của chúng tôi là gì, há chẳng phải là anh em cũng được đứng trước mặt Đức Chúa Jêsus chúng ta trong khi Ngài đến sao? Phải, anh em thật là sự vinh-hiển và vui-mừng của chúng tôi vậy.