II Sử-ký 32
32
Đạo-quân San-chê-ríp vây thành Giê-ru-sa-lem
1Sau các việc nầy và sự thành-tín nầy, thì San-chê-ríp loán đến trong xứ Giu-đa, vây các thành bền-vững, có ý hãm lấy nó. 2Khi Ê-xê-chia thấy San-chê-ríp đã đến, toan hãm đánh Giê-ru-sa-lem, 3thì người hội-nghị với các quan-trưởng và những người mạnh-dạn đặng ngăn nước suối ở ngoài thành; họ bèn giúp-đỡ người. 4Dân-sự nhóm lại đông, chận các suối và các khe chảy giữa xứ, mà rằng: Làm gì để cho vua A-si-ri đến, thấy có nước nhiều? 5Người tự can-đảm, xây-đắp vách thành đã bị hư-lủng, xây nó lên đến tận tháp; rồi lại xây một cái vách khác ở phía ngoài; người làm cho vững-chắc Mi-lô ở trong thành Đa-vít, và chế nhiều cây lao cùng khiên. 6Người lập những quan-tướng trên dân-sự, rồi hiệp-lập chúng lại gần mình tại phố bên cửa thành, nói động lòng chúng, mà rằng: 7Khá vững lòng bền chí, chớ sợ, chớ kinh-hãi trước mặt vua A-si-ri và đám quân đông-đảo theo người; vì có một Đấng ở cùng chúng ta thắng hơn kẻ ở với họ: 8Với người chỉ một cánh tay xác-thịt; còn với chúng ta có Giê-hô-va Đức Chúa Trời của chúng ta, đặng giúp-đỡ và chiến-tranh thế cho chúng ta. Dân-sự bèn nương-cậy nơi lời của Ê-xê-chia, vua Giu-đa.
9Sau việc ấy, San-chê-ríp, vua A-si-ri, với cả đạo-binh của người hãy còn vây La-ki, có sai các đầy-tớ người đến Ê-xê-chia và dân Giu-đa ở tại Giê-ru-sa-lem, mà nói rằng: 10San-chê-ríp, vua A-si-ri, nói như vầy: Các ngươi nương-cậy điều gì, mà chịu ở vây trong Giê-ru-sa-lem như thế? 11Ê-xê-chia nói rằng: Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta sẽ giải-cứu chúng ta khỏi tay vua A-si-ri, ấy há chẳng phải người dỗ-dành các ngươi đặng phó các ngươi đói-khát cho chết hay sao? 12Chớ thì chẳng phải chính Ê-xê-chia nầy đã cất những nơi cao và bàn-thờ của Ngài, rồi biểu dân Giu-đa và Giê-ru-sa-lem rằng: Các ngươi khá thờ-lạy trước một bàn-thờ, và chỉ xông hương tại trên đó mà thôi? 13Các ngươi há chẳng biết điều ta và tổ-phụ ta đã làm cho các dân thiên-hạ sao? Các thần của những dân-tộc thiên-hạ, há giải-cứu xứ chúng nó được khỏi tay ta ư? 14Nội trong các thần của những dân-tộc mà tổ-phụ ta đã diệt hết đi, há có thần nào giải-cứu dân mình cho khỏi tay ta chăng? Dễ có một mình Thần các ngươi giải-cứu các ngươi được khỏi tay ta chớ! 15Vậy bây giờ, chớ để Ê-xê-chia phỉnh-gạt, khuyên-dụ các ngươi như thế, và các ngươi chớ tin người; vì chẳng có thần của dân nào nước nào giải-cứu dân mình được khỏi tay ta, hay là khỏi tay tổ-phụ ta; huống chi Đức Chúa Trời các ngươi giải-cứu các ngươi khỏi tay ta!
16Các đầy-tớ người lại còn nói nghịch cùng Giê-hô-va là Đức Chúa Trời thật, và nghịch cùng Ê-xê-chia, là tôi-tớ Ngài. 17Người cũng viết thơ sỉ-nhục Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, và nói phạm đến Ngài mà rằng: Hễ thần của các dân-tộc thiên-hạ chẳng giải-cứu dân mình khỏi tay ta thế nào, thì thần của Ê-xê-chia cũng chẳng giải-cứu được dân-sự người khỏi tay ta thế ấy. 18Chúng la lớn lên, nói bằng tiếng Giu-đa cho dân Giê-ru-sa-lem ở trên vách thành, đặng làm cho chúng sợ hoảng, để hãm lấy thành. 19Chúng lại nói về Đức Chúa Trời của Giê-ru-sa-lem, như thể các thần của dân thiên-hạ đều là công-việc của tay người ta làm ra.
Hủy-diệt đạo-binh San-chê-ríp. – Ê-xê-chia đau và được chữa lành. – Người băng-hà
20Vua Ê-xê-chia, và tiên-tri Ê-sai, con trai A-mốt, cầu-nguyện về việc nầy, và kêu-la thấu đến trời. 21Đức Giê-hô-va bèn sai một thiên-sứ diệt những người mạnh-dạn, các quan-trưởng và các quan-tướng ở trong trại-quân của vua A-si-ri. Người trở về trong xứ mình, mặt hổ-thẹn; và khi người vào trong miễu thần mình, có những kẻ bởi lòng người sinh ra đều lấy gươm giết người tại đó. 22Như vậy Đức Giê-hô-va cứu Ê-xê-chia và dân-cư thành Giê-ru-sa-lem khỏi tay San-chê-ríp, vua A-si-ri, và khỏi tay mọi người khác, cùng phù-hộ cho chúng bốn bên. 23Có nhiều người đem những lễ-vật đến dâng cho Đức Giê-hô-va tại Giê-ru-sa-lem, và những vật quí-báu cho Ê-xê-chia, vua Giu-đa; nên từ khi ấy về sau, người được tôn-cao trước mặt các nước.
24Trong lúc ấy, Ê-xê-chia bị đau hòng chết; người cầu-nguyện Đức Giê-hô-va, Đức Giê-hô-va phán cùng người, và ban cho người một dấu lạ. 25Nhưng Ê-xê-chia chẳng báo đáp lại ơn Chúa mà người đã lãnh, vì lòng người tự-cao; bèn có cơn thạnh-nộ của Chúa nổi lên cùng người, cùng Giu-đa và Giê-ru-sa-lem. 26Song Ê-xê-chia hạ sự tự-cao trong lòng mình xuống, người và dân-cư Giê-ru-sa-lem cũng vậy, nên trong đời Ê-xê-chia, cơn thạnh-nộ của Đức Giê-hô-va không giáng trên chúng.
27Ê-xê-chia được rất giàu rất sang; người cất những kho để trữ bạc, vàng, đá quý, thuốc thơm, khiên, và các thứ khí-giới tốt đẹp; 28những lẫm đặng chứa ngũ-cốc, rượu, và dầu; những chuồng để nhốt các thứ thú-vật, bầy chiên, và bầy bò. 29Người cũng xây những thành, có nhiều bầy chiên và bò; vì Đức Chúa Trời ban cho người rất nhiều của-cải. 30Ấy là Ê-xê-chia nầy lấp nguồn trên của nước Ghi-hôn, và dẫn nó chảy ngầm dưới đất qua phía tây của thành Đa-vít. Trong mọi việc Ê-xê-chia được hanh-thông. 31Song khi sứ-giả mà vua Ba-by-lôn sai đến người đặng hỏi-thăm dấu lạ đã xảy ra trong xứ, thì Đức Chúa Trời tạm lìa-bỏ người đặng thử người, để cho biết mọi điều ở trong lòng người. 32Các công-việc khác của Ê-xê-chia, và những việc thiện của người, đều chép trong sách dị-tượng của Ê-sai, đấng tiên-tri, con trai của A-mốt, và trong sách các vua Giu-đa và Y-sơ-ra-ên. 33Ê-xê-chia an-giấc cùng tổ-phụ mình, người ta chôn người trong lăng-tẩm cao của con-cháu Đa-vít; cả Giu-đa và Giê-ru-sa-lem đều tôn-kính người, lúc người thác; Ma-na-se, con trai người, cai-trị thế cho người.
Đang chọn:
II Sử-ký 32: VIE1925
Tô màu
Chia sẻ
Sao chép
Bạn muốn lưu những tô màu trên tất cả các thiết bị của mình? Đăng ký hoặc đăng nhập
© 1998 United Bible Societies. All right reserved.