Công-vụ 27
27
Phao-lô đi đến thành Rô-ma
1Khi đã định rằng chúng ta phải đi đàng biển qua nước Y-ta-li, họ bèn giao Phao-lô và mấy tên phạm khác cho một thầy đội tên là Giu-lơ, về đội quân Âu-gu-ta. 2Chúng ta xuống một chiếc tàu ở A-tra-mít phải trẩy đi dọc bờ biển A-si, đoạn thì ra đi. A-ri-tạc, là người Ma-xê-đoan, về thành Tê-sa-lô-ni-ca, cùng đi với chúng ta. 3Đến ngày sau, chúng ta tới thành Si-đôn, thì Giu-lơ đãi Phao-lô cách nhân-từ, cho phép người đi thăm bạn-hữu mình, và được họ lo việc mình. 4Đoạn, từ nơi đó, chúng ta theo mé bờ đảo Chíp-rơ, vì bấy giờ ngược gió. 5Sau khi vượt qua biển Si-li-si và Bam-phi-ly, thì chúng ta đến thành My-ra, trong xứ Ly-si. 6Ở đó, thầy đội thấy có một chiếc tàu ở A-léc-xan-tri sẽ đi qua Y-ta-li, bèn cho chúng ta xuống tàu đó. 7Tàu chạy chậm lắm, mất nhiều ngày khó-nhọc mới tới ngang thành Cơ-nít. Vì gió quá, tàu không thể ghé bến được, nên chúng ta lại theo mé bờ đảo Cơ-rết, qua Sa-môn. 8Khi đã chịu khó đi dọc theo nơi đó, chúng ta mới đến một nơi gọi là Mỹ-cảng, gần thành La-sê.
9Trải lâu ngày, tàu chạy phải nguy-hiểm (vì kỳ Kiêng-ăn đã qua rồi),#27:9 Đây là ngày lễ chuộc tội cử hành vào cuối tháng chín hay đầu tháng mười, là lúc thời tiết xấu nên đi biển rất nguy hiểm. Phao-lô bảo trước cho những người trong tàu, 10rằng: Tôi thấy sự vượt biển nầy chắc sẽ phải nguy-hiểm và hư-hại, chẳng những cho hàng-hóa và chiếc tàu mà thôi, lại đến thân chúng ta nữa. 11Nhưng thầy đội tin lời người lái tàu và chủ tàu hơn là lời Phao-lô nói. 12Vì cảng đó không tiện cho tàu đậu lúc mùa đông, nên phần nhiều người đều bàn rằng phải lìa khỏi đó và ráng sức đến cảng Phê-nít, là cảng của đảo Cơ-rết, hướng phía tây-nam và phía tây-bắc, đặng qua mùa đông ở đó. 13Vừa có gió nam non bắt đầu thổi, họ tưởng rằng có thể tới nơi mình đã định, thì kéo neo mà đi dọc theo gần đảo Cơ-rết.
Bị bão và chìm tàu
14Nhưng cách ít lâu có trận gió dữ-tợn gọi là gió Ơ-ra-qui-lôn thổi lên vật vào đảo. 15Tàu đã phải bạt đi, chống lại gió chẳng nổi, nên chúng ta để mặc cho theo chiều gió. 16Tàu bị bạt đến dưới một hòn đảo nhỏ kia gọi là Cơ-lô-đa, chúng ta khó-nhọc lắm mới cầm được chiếc thuyền. 17Sau khi trục lên, họ dùng phương-thế làm cho chắc-chắn: Lấy dây ràng phía dưới chiếc tàu lại; đoạn lại sợ mắc cạn trên bãi Si-rơ-tơ, thì hạ buồm xuống, để mặc gió đưa trôi đi. 18Đến ngày mai, vì bão cứ thổi cũng mạnh như vậy luôn, họ bèn quăng hàng-hóa xuống biển. 19Ngày thứ ba, chúng ta dùng chính tay mình quăng đồ-đạc trong tàu xuống biển. 20Trong mấy ngày, mặt trời chẳng có, ngôi sao cũng không, mà bão thì vẫn thổi ào-ào luôn, đến nỗi chúng ta chẳng còn trông-cậy được cứu nữa.
21Vì họ không ăn đã lâu, nên Phao-lô đứng dậy giữa đám họ, mà nói rằng: Hỡi bạn-hữu ta, chớ chi bữa trước tin lời ta mà chẳng dời khỏi đảo Cơ-rết, thì chúng ta đã chẳng mắc cơn nguy-hiểm và tổn-hại nầy. 22Nhưng bây giờ, ta khuyên các ngươi hãy vững lòng; trong các ngươi chẳng mất ai hết, chỉ mất chiếc tàu mà thôi. 23Vì đêm nay, một thiên-sứ của Đức Chúa Trời, là Đấng ta thuộc về và hầu việc, có hiện đến cùng ta mà phán rằng: 24Hỡi Phao-lô, đừng sợ chi hết; ngươi phải ứng-hầu trước mặt Sê-sa; và nầy, Đức Chúa Trời đã ban cho ngươi hết thảy những kẻ cùng đi biển với ngươi. 25Vậy, hỡi các ông, hãy vững lòng, vì ta có lòng tin-cậy Đức Chúa Trời rằng sẽ xảy ra như lời Ngài đã phán vậy; 26nhưng chúng ta chắc sẽ bị tấp lên một hòn đảo nào.
27Đã đến đêm thứ mười bốn mà chúng ta cứ trôi nổi trên biển A-đờ-ria-tích, lúc nửa đêm, các bạn tàu ngờ đang đến gần một đất nào. 28Họ thả trái dò xuống, thì thấy sâu hai chục sải; hơi xa một ít, lại thả nữa, thì thấy mười lăm sải. 29Bấy giờ, sợ đụng rạn, họ bèn từ trên đầu lái tàu quăng bốn neo xuống, và ước-ao đến sáng. 30Nhưng vì bạn tàu tìm phương lánh khỏi chiếc tàu và thả chiếc tam-bản xuống biển, giả đò đi thả neo đằng trước mũi, 31thì Phao-lô nói với thầy đội và lính rằng: Nếu những người nầy chẳng cứ ở trong tàu, thì các ông chẳng được cứu. 32Bọn lính bèn cắt dây buộc tam-bản, làm cho rớt xuống. 33Đoạn, trong khi đợi trời sáng, Phao-lô khuyên ai nấy hãy ăn. Người nói: Hôm nay là ngày thứ mười bốn mà các ngươi đang trông-đợi, nhịn đói chẳng ăn chút nào. 34Vậy, ta khuyên các ngươi hãy ăn, vì thật là rất cần cho sự cứu của các ngươi và chẳng ai trong vòng các ngươi sẽ mất một sợi tóc trên đầu mình. 35Nói như vậy rồi, người bèn lấy bánh, đứng trước mặt mọi người, tạ ơn Đức Chúa Trời rồi, thì bẻ ra và ăn. 36Bấy giờ ai nấy đều giục lòng, và ăn. 37Vả, số chúng ta hết thảy ở trong tàu được hai trăm bảy mươi sáu người. 38Họ đã ăn vừa no-nê, bèn quăng đồ lương-thực xuống biển, làm cho nhẹ tàu đi.
39Đến sáng ngày, họ chẳng nhận biết là đất nào, nhưng thấy có cái vịnh và bờ, bèn định đỗ tàu đó mà núp, xem có thể được chăng. 40Vậy, họ dứt dây bỏ neo xuống biển, tháo dây bánh lái; đoạn, xổ buồm sau lái thuận theo gió, tìm lối chạy vào bờ. 41Song chạy nhầm chỗ hai ngọn nước biển xáp nhau, thì họ làm cho tàu bị cạn tại đó; đầu mũi cắm xuống không động-đậy được, còn đầu lái bị sóng đánh dữ lắm nên nát hết. 42Bấy giờ quân-lính bàn-định giết các tù-phạm, e có người nào trong bọn họ lội thoát khỏi chăng. 43Nhưng thầy đội muốn cứu Phao-lô, nên ngăn-trở nghị-định đó. Người truyền cho ai biết lội thì nhảy xuống nước trước đi mà lội vào bờ, 44và truyền cho những kẻ còn lại, người thì cỡi trên ván, kẻ thì cỡi trên miếng vách nát của chiếc tàu. Thế là ai nấy đều được lên bờ vô-sự vậy.
Đang chọn:
Công-vụ 27: VIE1925
Tô màu
Chia sẻ
Sao chép
Bạn muốn lưu những tô màu trên tất cả các thiết bị của mình? Đăng ký hoặc đăng nhập
© 1998 United Bible Societies. All right reserved.